LẼ SINH DIỆT, LÝ TU HÀNH - Trang 223

chúng tôi không cần đụng đến những món còn lại (chẳng hạn, để nguyên cho
người khác ăn, vì những món đó có thể rất phù hợp với khẩu vị của người khác).

Việc tu tập thiền định bằng cách chú tâm vào hơi-thở vào và ra là ví dụ về

một loại thiền phù hợp cho hầu hết tất cả chúng ta. (Giống như cơm là món chính
phù hợp cho hầu hết mọi người vậy, bên cạnh những món khác nhau phù hợp cho
mỗi người khác nhau). Dường như khi chúng ta cứ tu nhiều cách tu khác nhau,
chúng ta không cảm thấy tốt. Nhưng khi chúng ta ngồi xuống và quan sát hơi-thở
chúng ta cảm thấy tốt, chúng ta có thể nhìn thấy hơi thở một cách rõ ràng. Không
cần phải đi tìm ở đâu xa, chúng ta có thể dùng cái gần gũi nhất của ta, và cách đó
chắc là tốt nhất. Chỉ cần quan sát hơi-thở. Nó đi vào, đi ra—chúng ta cứ quan sát
nó. Chúng ta cứ liên tục quan sát hơi thở đi vào đi ra trong một thời gian thì tâm
sẽ từ từ lắng lặn xuống. Những hành vi khác của tâm vẫn còn khởi sinh, nhưng
chúng ta cảm thấy chúng ở xa. Giống như chúng ta đã sống cách xa khỏi chúng
và không còn cảm thấy gần với chúng nữa. Chúng ta không còn tiếp xúc mạnh
với chúng nữa, hoặc có lẽ không còn tiếp xúc với chúng nữa.

Khi chúng ta đã “bắc” được cách tu tập chánh niệm về hơi-thở như vậy, sự

tu tập sẽ trở nên dễ dàng. Nếu chúng ta tiếp tục tu tập phương pháp này chúng ta
sẽ đạt được những trải nghiệm và trở nên thiện thạo trong việc hiểu biết bản chất
của hơi-thở. Chúng ta biết được hơi thở dài và hơi thở ngắn là gì.

Theo một cách nhìn khác, chúng ta có thể nói về hơi thở như thức ăn. Khi

đang ngồi hoặc đang đi, chúng ta thở; khi đang ngủ, chúng ta thở; khi đang thức,
chúng ta thở. Nếu chúng ta không thở, ta chết. Người ta thường chỉ nghĩ về
những thứ thức ăn khác, nếu không ăn trong vài giờ, vài ngày, chưa chắc chúng ta
phải chết. Nhưng nếu chúng ta không thở trong một chốc lát, hay trong năm mười
phút, chúng ta chết ngay. Hãy thử đi!. Vậy “thức ăn hơi-thở” mới là quan trọng
nhất.

Người bắt đầu chú tâm đến hơi thở, bắt đầu tu tập chánh niệm vào hơi thở sẽ

có được sự hiểu biết đó. Kiến thức có được từ sự tu tập này đúng thực là rất hay.
Nếu chúng ta không quán xét theo (chánh niệm) về hơi thở, chúng ta sẽ không
biết được hơi thở là một loại thức ăn quan trọng nhất, thực là, chúng ta phải “ăn”
dưỡng khí liên tục liên tục, và không ngừng...thở vào, thở ra suốt mọi thời gian.
Thêm nữa, ta nhận ra rằng khi chúng ta càng tu tập chánh niệm về hơi thở, ta
càng thu được nhiều lợi lạc từ việc tu tập đó, và hơi thở càng lúc càng trở nên tế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.