LẼ SINH DIỆT, LÝ TU HÀNH - Trang 461

Một ví dụ khác, khi Phật tử mang tiền trên một chiếc khay đến cúng dường

sư Ajahn Pow. Thầy mở cái “khăn nhận”

110

và cầm vào một đầu khăn để nhận đồ

cúng dường. Nhưng khi thấy họ đưa khay tiền đặt lên khăn nhận đó, thầy đã bỏ
tay ra khỏi cái khăn nhận. Rồi thầy cứ để yên tiền ở đó, thầy không quan tâm đến
tiền và chỉ bỏ đi; bởi vì trong Giới Luật có ghi rằng, người xuất gia không được
nhận đồ cúng dường dưới dạng tiền bạc, nhưng cũng không cần thiết cấm người
ta cúng dường bằng tiền như vậy. Nếu sư thầy muốn nói, thì sư thầy có thể nói
rằng: ''Thưa quý vị Phật tử, điều này là không được phép đối với một Tỳ kheo''.
Có lẽ sư thầy nên nói cho họ biết. Nếu sư thầy nào muốn nó rõ cho Phật tử tại gia
biết thì cứ nói ra rằng cúng dường tiền là điều cấm kỵ. Tuy nhiên, nếu sư thầy
nào không muốn nói thẳng như vậy thì điều đó cũng không sao; cứ để tiền đó và
bước đi. Các vị Phật tử sẽ hiểu ra.

Mặc dù thầy Ajahn Pow và các đệ tử đã sống với nhau trong chùa đó đã

nhiều năm, nhưng vẫn có nhiều đệ tử không hiểu được những hành vi của sư phụ
mình. Điều này là hơi tệ. Còn tôi, tôi luôn cố quan sát và suy xét kỹ từng ý nhị
tinh vi trong những điều mà sự Ajahn Pow đã làm.

Giới Luật cũng có thể khiến một số thầy tu đã bỏ y hoàn tục. Khi họ học về

Giới Luật thì có rất nhiều nghi ngờ khởi lên. Tâm cứ quay lại chuyện quá khứ...
''Việc thọ giới trước kia của tôi có đúng không?

111

Vị thầy thọ giới cho tôi có được

trong sạch thanh tịnh hay không? Những Tỳ kheo ngồi gần tôi trong buổi lễ thọ
giới đó chưa biết gì về Giới Luật hết, vậy họ ngồi như vậy có đúng khoảng cách
không? Việc tụng kinh lúc thọ giới có đúng không?''. Nhiều nghi hoặc cứ khởi lên
như vậy..., thậm chí: ''Cái sảnh đường nơi tôi đã thọ giới có đúng quy cách hay
không? Hình như nó nhỏ quá....''. Họ cứ nghi ngờ đủ thứ và rơi vào địa ngục.

Tu như vậy là rất khó, phải đến khi nào ta biết đặt cái tâm của mình lên cơ

sở nào. Chúng ta phải vui lòng mát dạ, chúng ta đâu thể cứ nhảy bổ vào mọi thứ
như vậy. Nhưng phải thật vui mát đến mức không cần phải để ý gì những điều đã
sai. Hồi đó tôi cũng rất bối rối ngu mờ và gần như đã muốn bỏ y bỏ cuộc; bởi lúc
đó tôi nhìn thấy nhiều sai phạm trong việc tu của tôi và của cả một số sư thầy của
tôi (sai phạm sơ với Giới Luật). Tôi cứ như ngồi trên lửa và mất ngủ vì những
nghi ngờ đó.

Càng nghi ngờ, tôi càng thiền tập, tôi càng tu tập. Khi có nghi ngờ khởi sinh,

tôi tu tập ngay điểm nghi ngờ đó. Trí tuệ khởi sinh. Nhiều thứ bắt đầu thay đổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.