LẼ SINH DIỆT, LÝ TU HÀNH - Trang 462

Khó mà tả được sự đổi thay đã diễn ra ra sao. Tâm thay đổi cho đến khi không
còn nghi ngờ gì. Tôi không biết cách tâm thay đổi kiểu gì, nếu tôi nói lại cho
những người khác chắc họ cũng không hiểu đâu.

Tôi quán xét kỹ về giáo lý ‘Paccattam veditabboviññūhi’: người khôn khéo

phải tự mình hiểu biết. Đó phải là sự hiểu biết trực tiếp khởi sinh từ chính sự thực
hành của mình. Học hỏi Giáo Pháp và Giới Luật là đúng, nhưng chỉ biết học
suông thì chưa đủ. Nếu bạn thực sự bước xuống thực hành thì bạn sẽ nghi ngờ về
đủ thứ. Trước kia khi chưa thực hành, tôi vẫn chưa quan tâm đến những tội nhỏ.
Nhưng đến khi tôi bắt đầu thực hành thì ngay cả những tội nhẹ (dukkata) cũng trở
nên quan trọng như những tội nặng (pārājika). Trước đó những tội nhẹ (dukkata)
chỉ như không là gì, chỉ là ‘chuyện nhỏ’; tôi coi chúng như vậy. Cứ đến chiều bạn
đến thú nhận tội và theo lý thì sau khi thú nhận là hết. Vì dễ như vậy nên bạn cứ
phạm mấy tội đó hoài hoài. Kiểu thú tội như vậy là không trong sạch, không
thanh tịnh, bởi bạn đâu có ngừng phạm mấy tội đó, bởi bạn đâu có quyết tâm thay
đổi hay tu sửa những sai phạm đó. Nếu không có sự kiềm chế kiêng cữ, bạn dễ
dàng lặp đi lặp lại những tội đó. Không có sự nhận thức thực thụ nào về sự thật,
không có sự từ bỏ nào.

Thực ra, về sự thật rốt ráo, không cần thiết phải làm y khuôn các nghi thức

thú nhận những sai phạm hàng ngày như vậy. Nếu chúng ta thấy rằng tâm chúng
ta đã trong sạch và không còn hơi hướng nghi ngờ nào nữa, thì những tội đó cũng
tự nhiên hết ngay chỗ đó. Chúng ta chưa trong sạch là bởi chúng ta vẫn còn nghi
ngờ, vẫn còn dao động. Chúng ta thực sự chưa trong sạch nên chúng ta không thể
từ bỏ. Chúng ta chưa nhìn thấy mình- vấn đề là ngay chỗ đó. Giới Luật cũng
giống như vòng rào phòng hộ chúng ta không phạm vào các sai phạm, cho nên
chúng ta phải rất cẩn thận và để tâm chu đáo đến những điều luật của nó.

Nếu các thầy không nhìn thấy giá trị thực thụ của Giới Luật đối với chính

mình, thì việc tu sẽ khó khăn. Phải mất nhiều năm sau khi tôi đã vào tu ở chùa
Wat Pah Pong này tôi mới có thể quyết định từ bỏ tiền bạc. Trong một kỳ an cư
Mùa Mưa, tôi đã suy nghĩ suy xét về điều này rất nhiều, Cuối cùng, tôi cầm lấy
bóp tiền và đi thẳng đến gặp một thầy Mahā đang cùng sống tu với tôi lúc đó, tôi
đặt bóp xuống trước mặt thầy ấy:

''Này thầy Mahā, thầy hãy giữ lấy bóp tiền này. Kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ

không nhận tiền hay giữ tiền gì nữa. Thầy có thể làm chứng cho tôi''.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.