LẼ SINH DIỆT, LÝ TU HÀNH - Trang 490

đều không phải là cách tu đúng đắn. Chúng ta phải tu tập theo con đường Trung
Đạo. Con đường Trung Đạo là gì? Con đường Trung Đạo này khó đi, phải biết
chịu khó cực mới tu theo được, để tu theo đó thì ta không thể dựa theo những
trạng thái và tham muốn của ta, ta phải buông bỏ chúng.

Đừng nghĩ chỉ ngồi với hai mắt nhắm lại là tu. Nếu bạn đang nghĩ vậy thì

lập tức thay đổi suy nghĩ ngay!. Sự tu tập đều đặn là có thái độ tu tập trong khi
đang đứng, đang đi, đang ngồi và đang nằm. Khi hết giờ ngồi thiền và đứng dậy
thì hãy nghĩ rằng ta chỉ thay đổi tư thế (chứ không phải hết thiền hay xả thiền gì
gì đó). Nếu quán chiếu theo cách như vậy, bạn sẽ có được sự bình an. Dù bạn
đang ở đâu bạn cũng có trong mình thái độ tu tập một cách đều đặn như vậy, bạn
sẽ luôn có sự tỉnh giác bên trong mình.

Mọi người thường có thói quen như vầy: sau khi hết giờ ngồi thiền buổi

chiều, ai cũng giống như đã làm xong bổn phận, ai cũng quay lại thả mình vào
những trạng thái khác nhau của tâm, nguyên cả ngày hôm sau cứ thả tâm đi lang
thang lăng xăng theo thói thích của nó, rồi đến giờ ngồi thiền chiều hôm sau
trong đầu họ chỉ toàn những ý nghĩ búa xua trong ngày, chúng ''đổ ngược'' lại
trong đầu họ. Như vậy là không có một nền tảng để tĩnh lặng, bởi họ đã để nó
nguội lạnh suốt cả một ngày. (Thái độ duy trì tĩnh lặng và chánh niệm đã không
được giữ ngoài giờ ngồi thiền, họ nghĩ chỉ khi ngồi thiền mới là tu, hết giờ thiền
là hết tu). Nếu các bạn cứ tu tập theo kiểu như vậy thì tâm các bạn sẽ càng lúc
càng trôi xa khỏi việc tu tập. Khi tôi hỏi một số đệ tử của tôi: ''Việc thiền tập ra
sao?''. Họ nói: ''Dạ, xong rồi''. Các bạn thấy không? Họ chỉ ngồi tu được một hay
hai tháng, sau đó một hai năm thì coi như xong, không tu nữa.

Bởi vì sao? Bởi họ không đưa cái điểm quan trọng này vào việc tu tập của

họ- đó là sự đều đặn và liên tục. Khi họ hết ngồi thiền họ cũng dẹp bỏ luôn sự
chánh định (samādhi). Lần lần, họ cũng bắt đầu ngồi thiền trong những khoảng
thời gian ngắn hơn. (Lúc đầu ngồi một giờ, sau đó nửa giờ, sau đó còn mười lăm
phút, thậm chí mỗi lần chỉ vài phút). Rồi đến lúc nào đó, họ vừa bắt đầu ngồi
xuống thì đã muốn kết thúc phiên thiền. Cuối cùng họ cũng chẳng thèm ngồi
thiền gì nữa. Chuyện này cũng giống như việc lạy Phật. Trước kia họ cố gắng quỳ
lạy tượng Phật một cách rất nghi lễ trước lúc đi ngủ, như dần dà sau này tâm họ
bắt đầu chểnh mảng, thất niệm. Chỉ không lâu sau đó họ không còn lễ lạy gì nữa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.