LẼ SINH DIỆT, LÝ TU HÀNH - Trang 493

dọn những đống sách vở với đống kiến thức thế gian qua một bên, thu dọn hết
mớ kinh sách, đưa vô tủ và khóa tủ lại. Giờ chỉ lo đọc cái tâm mình.

Khi nào có thứ gì khởi sinh trong tâm, dù ta thích hay ghét, dù nó có vẻ

đúng hay sai, cứ buông bỏ nó với tâm niệm: ''điều này không chắc chắn''. Bất cứ
điều gì khởi sinh trong tâm: ''không chắc, không chắc''. Chỉ cần một lưỡi rìu như
vậy, bạn có thể chặt nó rớt ngay, có thể chặt bỏ tất cả mọi thứ--không còn dính líu
gì đến chúng.

Từ giờ đến hết tháng sau, các bạn ở lại tu trong ngôi chùa trong rừng này,

các bạn hãy cố tu tiến nhiều. Các bạn sẽ nhìn thấy sự thật. Cái rìu ''không chắc
chắn
'' này thực sự là thứ quan trọng cho các bạn. Thứ này có thể phát triển trí tuệ
hiểu biết. Càng nhìn vào mọi thứ, các bạn càng nhìn thấy cái sự ''không chắc
chắn
'' này. Sau khi bạn đã chặt đứt một thứ khởi sinh bằng cái rìu ''không chắc
chắn
'' này, có thể thứ đó vẫn khởi sinh lại, nó lòng vòng quanh quẩn trở lại trong
tâm ta. Khi nó khởi lên trở lại, bạn tiếp tục phủ tấm ‘bùa’ này lên nó luôn...
''không chắc chắn''... và chẳng bao lâu nó lại khởi sinh, nó lại nổi lên lại trong
tâm... thì vẫn tiếp tục tâm niệm: ''À, không chắc chắn''. Cứ vậy. Cứ xử gọn nó như
vậy! Không chắc chắn. (Bạn sẽ thấy những thứ khởi sinh chỉ giống tựa nhau,
chúng đều đến rồi đi, giả tạm, giả lừa, phù du, có rồi mất, không phải là thứ gì,
chẳng là gì, như bọt nước mưa; vậy nên chúng ta đâu cần chạy theo chúng nữa;
chỉ nhìn thấy chúng và nhớ/niệm rõ: nó là không chắc chắn. Vừa nhìn nó là nó đã
mất rồi). Bạn sẽ thấy những thứ khởi sinh chỉ giống tựa như nhau, chỉ là một
thằng cha cũ cứ đến chọc phá ta tự hồi nào đến giờ, tháng này, tháng nọ, năm này,
năm nọ, kể từ ngày ta mới được sinh ra...Chỉ là một gã đó cứ đến chọc ghẹo kích
thích ta. Nhìn thấy rõ điều này thì bạn có thể giác ngộ được cách mọi sự diễn ra
theo bản chất tự nhiên của chúng.

Khi sự tu tập của bạn tiến bộ đến mức này rồi, thực đáng khen, thì bạn

không còn dính chấp vào những cảm nhận nào nữa, bởi bạn đã biết tất cả chúng
đều là không chắc chắn, không bền chắc, chẳng là cái gì thực thể, chỉ là phù du;
những cảm nhận sướng khổ chỉ là những thứ đến và đi, có rồi mất.

(Cũng như những con sóng biển lớn nhỏ xô vào bờ cát, chúng đi vào rồi rút

ra, đến rồi đi, đó chẳng là gì cả, chỉ là tác động của gió từ ngàn ngàn khơi xa,
chẳng liên quan gì đến bờ ta; chúng cứ cuộn sóng lên chạm đến bờ, rồi mất đi. Cứ
nhìn chúng như vậy. Chỉ là bản chất đến đi sinh diệt của tự nhiên).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.