LẼ SINH DIỆT, LÝ TU HÀNH - Trang 515

người đã bị ngập chìm trong khoái lạc nhục dục. Dục lạc là những kẻ thù của
người tu.

Nhưng mọi người hầu như không thể làm theo được. Mỗi năm gần đến kỳ

an cư Mùa Mưa là tình trạng càng ngày càng tệ hơn. Một số tu sĩ đã tới cái mức
không còn chịu đựng được nữa, đó là ''cuối cùng của giới hạn''. Càng gần đến kỳ
an cư họ càng tệ hơn, họ chẳng có sự tu tập đều đặn nào hết. Năm nào tôi cũng
nói về điều này, nhưng dường như chẳng ai ghi nhớ. Chúng ta thiết lập một số
chuẩn mực tu tập ở đây, nhưng chưa đến một năm chúng cũng bị phá vỡ. Gần đến
hết kỳ an cư thì mọi chuyện trở lại như cũ—họ bắt đầu tán gẫu, nói chuyện, giao
lưu, và đủ thứ khác. Tất cả đều vỡ tan thành từng mảnh, cả những chuẩn mực và
người tu. Các chuẩn mực vỡ tan, người tu cũng vỡ tan. Vậy đó, mọi chuyện cứ
ngã theo cái đà đó.

Ai thực sự muốn tu tập thì nên xem xét lại lý do tại sao có chuyện suy thoái

này. Đó là bởi do mọi người không nhìn ra tác hại của những việc làm đó.

Khi chúng ta đã chấp nhận làm tu sĩ Phật giáo, chúng ta sống giản dị. Còn

một số tu sĩ thoái tâm, bỏ y quay về phàm tục, nơi có những viên đạn bay qua
trước mặt họ từng ngày—chưa biết khi nào họ bị trúng đạn và ‘chết’—nhưng họ
thích làm vậy. (Họ thích quay lại nơi có rừng đạn cảm giác bay qua bay lại mỗi
ngày bên tim họ). Họ thực sự muốn bỏ đi. Nguy hiểm bao vây họ khắp bốn bề
nhưng họ vẫn sẵn sàng ra đi. Tại sao họ không nhìn thấy những hiểm họa đó? Họ
sẵn sàng chết vì đạn bay tứ bề, nhưng chẳng ai chịu chết vì tu hành, chết vì tu
dưỡng đức hạnh. Chỉ cần nhìn họ là đủ...đó là họ chỉ muốn làm nô lệ, không
muốn làm gì khác, không muốn thay đổi. Nhìn thấy chỗ này, các thầy nên hiểu
mọi chuyện chỉ xuất phát từ như vậy. Xuất phát từ việc họ không nhìn thấy mối
hiểm họa.

Điều này nghe cũng lạ, phải không? Các thầy đều nghĩ họ cũng nhìn thấy

hiểm họa, những thực ra họ không nhìn thấy. Khi họ đã không nhìn trước mối
hiểm họa thì không có cách nào họ thoát khỏi điều đó. (Nếu họ thực sự nhìn thấy
thì họ đã không bỏ đi để quay lại chốn phàm tục đó). Họ đã quyết định lao vào lại
cái vòng cuốn xoáy của luân hồi sinh tử (samsāra). Mọi chuyện là vậy đó. Chỉ
cần nói rõ từ một việc đơn giản như vậy để các thầy thấy ngay, không cần nói đâu
xa xôi. (Chỉ cần bỏ tu hay hoàn tục là lập tức bị cuốn trôi trong vòng sinh tử khổ
đau bất tận).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.