LẼ SINH DIỆT, LÝ TU HÀNH - Trang 532

trốn chạy, họ cứ kéo lê sự khó khổ của mình từ nơi này đến nơi khác, nhưng họ
chẳng bao giờ trừ bỏ được khổ. Họ không biết suy xét, không biết quán xét,
không biết điều tra tìm hiểu. Khi họ cảm thấy khổ ở đây, họ chạy đến chỗ khác;
rồi đến đó cũng thấy khổ, họ lại chạy về đây. Họ chỉ lo trốn chạy khỏi khổ về mặt
thân xác. Khi nào ta còn ngu si thì dù có đi đến đâu ta cũng gặp khó khổ. Dù bạn
có bắt máy bay bay đi thật xa, khổ vẫn đi theo bạn đến đó. Dù bạn có lặn sâu đến
cỡ nào, khổ cũng lặn sâu theo bạn, bởi lẽ khổ nó nằm bên trong chúng ta. Nhưng
chúng ta không biết vậy. Nếu nó đã nằm bên trong ta thì làm sao ta trốn chạy khỏi
nó cho được?

Người ta bị khổ một nơi, liền chạy đến nơi khác. Đến nơi đó khi thấy có khổ

khởi lên, họ lại chạy đi nơi khác nữa. Họ cứ nghĩ họ chạy thoát khỏi khổ, nhưng
thực ra khổ luôn theo dính họ. Họ cứ mang khổ đi chỗ này chỗ nọ mà họ không
biết. Nếu chúng ta không biết nguyên nhân của khổ thì chúng ta không thể nào
chấm dứt khổ được, cũng không có cách nào trốn chạy khỏi nó.

Chúng ta phải nhìn sâu vào chỗ này cho đến khi ta vượt qua nghi ngờ.

Chúng ta phải dám tu tập. Đừng lơ là tu tập, dù đang ở với đông người hay đang
ở một mình. Ai lười biếng tu thì kệ họ. Còn ai tu nhiều, ngồi thiền nhiều, đi thiền
nhiều... tôi bảo đảm sẽ có kết quả tốt, sẽ đạt tới thánh quả. Nếu bạn thực sự tu
tập một cách đều đặn, dù ai có đến có đi, dù có bất cứ điều gì xảy ra, bạn chỉ cần
một kỳ an cư Mùa Mưa là đã đủ tiến bộ!.
Phải tu theo cách như tôi đã nói với các
thầy. Lắng nghe lời sư thầy, đừng có nghĩ ngược, đừng cứng đầu. Sư thầy chỉ gì
mình làm theo như vậy. Bạn không cần phải nhúc nhác hay e thẹn việc tu tập, sự
hiểu biết chỉ khởi sinh từ việc tu tập.

Tu là đạo, là patipadā. Patipadā là gì? Là tu đều đặn, tu chuyên cần, ổn

định. Đừng tu như kiểu cho có tu. Có người quyết tâm im lặng suốt kỳ an cư-
điều đó rất tốt, nhưng bù lại ổng lại bắt đầu lấy viết ra đủ thứ ghi chú... Biết ổng
ghi gì không? ''Ngày mai làm cho tôi ít cơm nắm''. Ổng muốn ăn cơm nắm! Ông
ấy ngừng nói, ông ấy tập im lặng theo hướng dẫn, nhưng bù lại ổng lại viết tùm
lum. Viết kiểu đó tâm còn phân tán nhiều hơn nói nữa. Cứ một phút ổng ghi chú,
phút sau lại ghi nữa, thiệt là hài hước hết chỗ nói!

Tôi chẳng hiểu tại sao ổng quyết tâm không nói, nhưng...lại viết. Ổng chẳng

biết tu là gì hết. (Tu là tu tại cái tâm, không phải tu cái miệng...mà có thể dùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.