LẼ SINH DIỆT, LÝ TU HÀNH - Trang 538

trong sự tu tập bạn phải cam kết trọn kiếp này là để tu. Không phải điều đó là dễ
làm, việc tu không phải là dễ, nhưng chí ít cũng tu sao để cắt bỏ đi được ít nhiều
sự khổ đau. Đặc biệt trong một, hai năm đầu tu tập, có rất nhiều sự khó khổ. Đối
với những Tỳ kheo trẻ và những sa-di thì đó là quãng thời gian thực sự gian khó.

Ngày trước tôi cũng từng có rất nhiều khó khăn, đặc biệt đối với thức ăn.

Bạn muốn gì ở tuổi đó? Thành một Tỳ kheo năm hai mươi tuổi, lúc đó là tuổi ăn
tuổi ngủ... nên có nhiều ngày tôi ngồi mơ về đồ ăn thức uống. Tôi thèm được ăn
chuối trộn nước si-rô thơm, hay đu đủ cắt miếng... nghĩ tới đó đã thấy nước
miếng nhỏ giãi. Đây là một phần của sự tu tập. Tất cả mọi thứ đều không dễ
dàng, tu là khó thiệt. Cái vụ thèm ăn thèm uống có thể dẫn đến rất nhiều nghiệp
xấu. Thử hỏi một người mới lớn lên, ở tuổi thèm ăn thèm ngủ, và bị giam cầm
trong bộ cà-sa này, thử hỏi anh ta cảm giác ra sao? Chắc là loạn trí luôn. Điều này
chẳng khác như xây đập ngăn một dòng sông đang chảy mạnh, không chừng tức
nước bể đập luôn đó. (Những thói tính thói tâm thích ăn, thích ngủ, thích đủ thứ
còn đang quá mạnh mẽ trong một con người mới lớn lên). Nếu đập ngăn (các giới
luật, các thanh quy, chuẩn mực tu tập trong chùa...) có thể giữ được thì tốt; nếu
không giữ nỗi thì bức luôn thôi.

Việc thiền tập của tôi trong năm đầu chẳng liên quan những điều gì to tát,

chỉ quanh quẩn về... thức ăn thức uống mà thôi. Tôi cứ sục sạo, tôi rất bất an...
Nhiều lúc tôi ngồi mà cứ nghĩ đến cảnh đang đút trái chuối vô miệng ăn. Tôi có
thể tưởng tượng đến từng động tác bẻ trái chuối ra từng khúc và đút vô miệng. Và
chuyện này cũng là một phần của sự tu tập mà chúng ta cần phải tu.

Vậy nên đừng sợ nó. Đã đến lúc huấn luyện bản thân, tu sửa bản thân,

nhưng do tất cả chúng ta đều đã bị vô minh trong vô số kiếp nên việc tu sửa đó
không phải dễ làm. Tu sửa là khó thiệt, nhưng điều đó là đáng làm. Sao chúng ta
cứ thích bận tâm với những việc dễ dàng? Ai cũng làm được việc dễ, điều quan
trọng là ai làm được việc khó kìa. Chúng ta phải tu tập cái tâm để làm được
những việc khó đó.

Chắc cũng giống như Phật lúc xưa. Nếu Phật còn lo lắng đến gia đình, họ

hàng, của cải và những sự xa hoa sung sướng trước đó, thì chắc hẳn Người không
thể thành Phật. Đó không còn là những thứ quan trọng, đó chỉ là những thứ tiện
nghi thế tục mọi người luôn tìm kiếm. Chính vì vậy, giờ ai mà bỏ đi tu lúc còn trẻ
và bỏ lại mọi thứ đó thì người đó bị coi như đã chết vậy. Và có người còn đến gặp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.