LỄ TẾ MÙA XUÂN - Trang 152

Con đường xuống khe núi chỉ vừa một người đi, đi sang phải một bước

là vách núi cheo leo, đi sang trái một bước là vực sâu thăm thẳm. Ba người
nắm lấy dây leo buông xuống từ ngọn núi, cẩn thận bước đi.

Thỉnh thoảng Quỳ lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đã bị vách núi chắn

ngang.

Bấy giờ nếu có một tảng đá lớn lăn từ trên xuống, e rằng nàng đang đi ở

giữa hai người kia sẽ không thể tránh được.

Nếu Bạch tiên sinh thực sự rơi vào khe núi, chúng ta nên làm sao để đưa

ông ấy về nơi ở của gia tộc họ Quan? Nghĩ tới đây, Quỳ càng thấy phiền
muộn, thế là nàng suýt nữa thì trượt chân. Nàng thà rằng chuyến đi xa này
ra về tay trắng, thà rằng Bạch tiên sinh chỉ bị lạc đường trong núi. Thế
nhưng linh cảm chẳng lành vẫn bao phủ lên trái tim nàng như những bóng
mây đen.

Lộ Thân lại một lòng cầu nguyện mong trời đừng mưa, nàng biết vào

những lúc thế này nước mưa có nghĩa là gì. Tới khi ấy, đặt chân lên đá núi
rất khó khăn, dây leo mà bọn họ nắm trong tay lúc này cũng sẽ trở nên trơn
trượt, không thể nắm chắc.

Trên đường đi, Lộ Thân đi đầu yêu cầu nghỉ ngơi, hai người còn lại cũng

đồng ý. Thực tế thì không phải thân thể họ mệt mỏi mà là thần kinh căng
thẳng quá lao lực. Ba người cứ lẳng lặng đối mặt với vực sâu trước mắt,
vách núi sau lưng. Tiếng thở của Lộ Thân đã trở nên nặng nề mà trầm đục,
từ khi Quan Ký Y qua đời, nàng chưa từng đi vào trong núi xa như vậy.
Nàng thầm tính quãng đường đi trong đầu. Từ trên núi xuống đáy khe đi về
ước chừng tám dặm, nếu đi chậm thì có thể mất nửa ngày. Sợ rằng bọn họ
không thể trở về trước bữa trưa.

Sau khi thấy một con quạ đen đảo quanh trong khe núi, bọn họ tiếp tục

bước đi. Tốc độ chậm hơn trước nhiều, đường núi cũng ngày càng hiểm trở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.