LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 114

Nhà của Hitomi là một ngôi nhà kiểu Tây rộng lớn, xung quanh là bốn

bức tường cao chót vót. Tôi bấm chuông cửa nhưng không có ai trả lời. Ba
mẹ Hitomi đều bận rộn với công việc của mình, nên thường xuyên vắng
nhà. Tôi liên tục, liên tục, liên tục bấm chuông không biết bao nhiêu lần.

Cậu đã về chưa thế, Hitomi ơi?

Từ bên kia cửa con August cứ rên lên ư ử, nghe thật đáng thương.

Vì nước mưa làm da tôi thô ráp đến khó chịu tôi đành phải đẩy cửa

bước vào. Tiếng lên yếu ớt của con August hòa vào cùng với tiếng mưa.
Không phải là tiếng sủa dũng mãnh đánh đuổi kẻ trộm vào nhà, mà là tiếng
kêu yếu ớt như có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Tôi nín thở, cố thúc giục mình nhanh chân lên. Khu vườn tối om um

tùm cây cối, trong đó mờ mờ hiện lên một hình bóng mỏng manh. Người
đó mặc chiếc áo khoác trắng, mái tóc ngắn dính bết vào má và hai tai vì
mưa, gò má căng thẳng, gượng gạo. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào hư không...
Toàn thân lạnh ngắt đi như đang trầm mình trong biển nước.

Hitomi không hề che ô, đứng chết trân giữa cơn mưa xối xả. Cả mái

tóc, bộ đồng phục lẫn chiếc áo khoác đều ướt sũng vì ngấm nước, con
August gặm ống quần cậu ấy cố gắng lôi vào nhà. Nhưng Hitomi không di
chuyển dù chỉ một ly. Chỉ có ánh mắt gay gắt nhìn lên bầu trời đầy giận dữ.

Khuôn mặt này y hệt như Hitomi của ba năm trước, khi Kai mất đi và

cậu ấy không chịu nói chuyện với bất kỳ ai trong lớp, nhìn cảnh ấy tôi cảm
thấy cái lạnh đang dần xâm chiếm bản thân mình.

"Hitomi ơi!"

Vừa suýt trượt chân ngã vì giẫm vào bụi cỏ sũng nước, tôi lao đến bên

Hitomi giơ ô lên che, và ra lệnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.