LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 80

Thầy nhẹ nhàng nói với cái thân tôi, đang không biết kiếm đâu ra lỗ

mà chui xuống cho đỡ ngượng.

"Tôi ghen tị với em lắm đó. Với tính cách bộc trực, dễ dàng cởi mở

với mọi người của em."

"Dạ?"

"Tôi thật sự rất, rất ghen tị... với ánh sáng chói lòa ấy."

"Tôi không thể yêu bất cứ ai cả... Không thể nào yêu, dù chỉ một

người."

Nhớ đến những lời thầy đã nói, lồng ngực tôi đột ngột lạnh ngắt.

Không thể yêu bất cứ ai ư - tại sao thầy có thể nói một điều buồn thảm
ngần đó, bằng ánh mắt trầm tĩnh đến như vậy?

"Không lẽ... thầy ghét con người sao?"

"Ừ."

Thầy lại lặng lẽ trả lời.

"Nếu như hỏi rằng tôi thích con người hay loài khỉ hơn, thì tôi sẽ trả

lời là khỉ. So với sinh sống giữa loài người thì tôi muốn sống trong rừng,
cùng với bầy khỉ hơn... Từ ngày xưa tôi đã nghĩ vậy rồi."

"Như vậy... chẳng phải sẽ cô đơn lắm sao?"

"Sao lại cô đơn?"

Bị thầy hỏi lại giọng thản nhiên, tôi cứng họng.

"T-thì bởi vì, khỉ đâu có biết nói tiếng người."

"Vậy tức là nếu hiểu tiếng nói của nhau, thì sẽ bớt cô đơn hơn ư?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.