LÊN GÁC RÚT THANG - Trang 148

vào thế kỷ XIX chủ yếu là những hiệp hội tự lực và cho các thương nhân
muốn vay tiền chứ không phải ngân hàng theo nghĩa hiện đại.

[393]

Quy định về hoạt động ngân hàng đã có rất nhiều bất cập. Mỹ cho phép

“hoạt động ngân hàng có nhiều rủi ro”, tức là hoạt động mà “về nguyên tắc
chẳng khác gì các hoạt động giả mạo”.

[394]

Hoạt động ngân hàng có nhiều

rủi ro là vấn đề lớn trong khoảng 30 năm, tức là giai đoạn từ năm 1836 đến
năm 1865, giai đoạn chứng kiến sự cáo chung của ngân hàng bán-trung-
ương, tức là Ngân hàng Thứ hai (Second Bank) của Mỹ (xem mục 3.2.5.B).
Mặc dù tổn thất của các ngân hàng không được quản lí tại thời điểm đó
tương đối nhỏ, nhưng những vụ sụp đổ như vậy lan tràn khắp nơi.

[395]

Mãi

đến năm 1929, hệ thống ngân hàng Mỹ mới được hình thành từ “hàng ngàn
hàng vạn ngân hàng và nhà môi giới nhỏ, quản lí thiếu chuyên nghiệp, thiếu
giám sát”. Điều đó nghĩa là ngay cả trong thời kì thịnh vượng dưới thời
Tổng Thống Coolidge (1923-1929), mỗi năm có 600 ngân hàng phá sản.

[396]

Ở Ý, cuối thế kỷ XIX (1889-1892) đã xảy ra một vụ bê bối lớn, đó là vụ

phá sản của một trong sáu ngân hàng phát hành tiền giấy – ngân hàng Banca
Romana – đã làm lộ ra mạng lưới tham nhũng (gia hạn tín dụng cho những
chính khách quan trọng và người thân của họ, trong đó có cả hai cựu thủ
tướng), hệ thống kế toán có nhiều khiếm khuyết, và phát hành tiền giấy
“không theo quy tắc” (ví dụ, có những tờ tiền giống nhau) ở ngay trung tâm
ngành ngân hàng của đất nước.

[397]

Ở Đức, mãi tới năm 1934, cùng với việc thông qua Luật Quản lí Tín

dụng, mới có những quy định trực tiếp về ngân hàng thương mại; trong khi
ở Bỉ, mãi tới năm 1935, cùng với việc thành lập Ủy ban ngân hàng, những
quy định về hoạt động ngân hàng mới được triển khai.

[398]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.