LỊCH SỬ BÍ MẬT ĐẾ CHẾ HOA KỲ - Trang 247

bang Xôviết? Liệu Thánh Peter có đứng trước cổng thiên đàng, mỉm cười
và dang rộng vòng tay của Người để đón lấy những nhà tư bản. Và cho dù
ai đó có thể thuyết phục tôi trả lời rằng “có” thì liệu chúng ta có ngăn cản
được những ngọn lửa đó ảnh hưởng tới chính chúng ta hay không? Phải
căng trí tưởng tượng của mình như thế nào mới có thể hình dung được lối
sống Mỹ như một nền kinh tế thị trường tự do tư bản chủ nghĩa. Bởi vì tất
thảy những gì tôi nhìn thấy chỉ nói lên một điều rằng các doanh nghiệp nhỏ
lẻ rồi sẽ đi đến sự diệt vong và thay vào đó là các tập đoàn lớn, như những
con thú ăn thịt đứng đầu hệ sinh vật mà cách sắp xếp là sinh vật lớp trên ăn
sinh vật lớp dưới. Dường như chúng tôi đã nhất quyết quay trở về với
những tơrơt độc quyền xuất hiện vào cuối những năm 1800. Và hiện nay,
điều ấy đang xảy ra trên phạm vi toàn thế giới.

Vậy tôi đang làm gì đây? Hằng đêm, tôi vẫn tự hỏi chính mình câu hỏi này.
Tôi nghĩ về chuyến đi đầu tiên đến Trung Đông, những ngày ngắn ngủi ở
Beirut, Marlon Brando, chuyến đi thăm trại tị nạn với Smiley, rồi nào là
những cảnh vật, mùi hôi thối, những mớ vải rách nát và những thứ âm
thanh hỗn độn. Đã gần bốn năm trôi qua nhưng dường như tất cả đã trở
thành một phần của cuộc đời tôi. Sau bữa tối, tôi thường lang thang dọc bờ
biển Địa Trung Hải, cũng chỉ cách vài đoạn đường từ khu biệt thự nơi
chúng tôi ở. Những đợt sóng đen kịt vỗ ì oạp vào vách đá đưa tôi trở về
thời đại xa xưa, về với Anthony và Cleopatra, các Pharaon, những hoàng
đế, nữ hoàng đã xây dựng nên quần thể kim tự tháp, hay về Moses… Tôi
nhìn xa xăm, vượt qua những ngọn sóng hướng về phía Italia, qua phía
đông đến Hy Lạp, và tiến xa hơn nữa về phía đông để đến vùng đất của
những người xứ Phoenicy, mà bây giờ là Lebanon.

Hoài niệm về những đế chế cổ xưa đã khiến tôi cảm thấy thanh thản chút ít.
Lịch sử là một tấm thảm đã bị loài người chúng ta làm rối tung lên bởi sự
tàn bạo và những cuộc xâm chiếm. Tiếng sóng biển vỗ về, vuốt ve tâm hồn
đang dằn vặt đau khổ của tôi. George Rich đứng trước mặt tôi, chỉ vào tấm
bản đồ được chiếu sáng treo trong phòng họp ban giám đốc của MAIN;
điều quan trọng bậc nhất đó là tương lai những đứa con mà tôi sẽ sinh ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.