LỊCH SỬ DÂN TỘC MỸ - Trang 1003

nhưng xã luận tháng 12 năm 2001 viết: “Tổng thống Bush… đã chứng tỏ
ông là một nhà lãnh đạo thời chiến mạnh mẽ, người đã mang lại cho dân tộc
cảm giác an toàn trong một giai đoạn khủng hoảng.”

Nhưng bức tranh đầy đủ về thảm họa của việc ném bom Afghanistan không
được truyền tải đến người Mỹ thông qua các mạng lưới truyền hình và báo
chí chính thống – các hệ thống vốn thường khẳng định mạnh mẽ “lòng yêu
nước” của họ.

Walter Issacson, người đứng đầu mạng lưới truyền hình CNN, đã gửi một
văn bản đến các nhân viên, yêu cầu khi đưa các hình ảnh về thương vong
đối với dân thường cần phải có giải thích đính kèm rằng đó là hành động trả
đũa đối với các hành vi che giấu bọn khủng bố. “Thật là sai lầm nếu quá tập
trung vào các trường hợp thương vong tại Afghanistan”, ông ta nói. Dan
Rather, một nhân vật gạo cội trong ngành truyền hình, cũng tuyên bố:
“George Bush là Tổng thống… Tôi sẵn sàng có mặt bất cứ nơi nào ông ấy
muốn.”

Chính phủ Mỹ đã cố gắng hết sức để kiểm soát các dòng thông tin từ
Afghanistan. Tòa nhà của Al-Jazeera – đài truyền hình lớn nhất Trung Đông
– đã bị ném bom, một tổ chức vệ tinh chuyên chụp các bức ảnh tại hiện
trường cũng chịu cùng cảnh ngộ.

Việc phổ biến rộng rãi các tạp chí đã dấy lên bầu không khí trả thù. Trên tạp
chí Time xuất hiện bài báo có tựa đề “Cơn thịnh nộ và sự báo thù”, kêu gọi
hướng tới một chính sách “tàn bạo mang tính tập trung”. Bill O'Reilly, một
bình luận viên truyền hình nổi tiếng, đã kêu gọi Mỹ “ném bom các cơ sở hạ
tầng của Afghanistan để phá hủy sân bay, các nhà máy điện, các hệ thống
cung cấp nước sinh hoạt và đường sá”.

Sự hiện diện lá cờ Mỹ trên cửa sổ của các ngôi nhà, cửa hàng, trên xe cộ
ngày càng trở nên phổ biến và trong bầu không khí thời chiến, các công dân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.