LỊCH SỬ DÂN TỘC MỸ - Trang 797

hoàn toàn tự nguyện… và rằng anh ta không làm thế vì bất cứ một thỏa
thuận nào.

Trong thỏa thuận biện hộ, bị cáo sẽ phải nhận tội dù mình có tội hay không
và giúp chính quyền không phải tổ chức một phiên toà nữa; đổi lại anh ta
được hứa sẽ nhận một bản án nhẹ hơn.

Khi các tù nhân Attica sắp được ân xá, thời gian trung bình cho mỗi phiên
điều trần, bao gồm cả việc đọc hồ sơ và thảo luận giữa ba thành viên hội
đồng, là 5,9 phút; sau đó quyết định được đưa ra mà không đi kèm với bất
cứ lời giải thích nào.

Thông báo chính thức về vụ bạo loạn ở Attica đã mô tả lại việc một lớp học
xã hội học do một tù nhân giảng dạy đột nhiên trở thành một diễn đàn cho
những ý tưởng về sự đổi thay như thế nào. Kế đó là một loạt nỗ lực chống
đối biểu tình. Vào tháng 7, các tù nhân lại đưa ra một bản yêu sách trong đó
ghi rõ những yêu cầu chính đáng; ngay lập tức, căng thẳng tại Attica tiếp
tục dâng cao, đỉnh điểm là cuộc nổi loạn sau cái chết của George Jackson
tại nhà tù San Quentin. Ngày hôm đó rất ít tù nhân đến ăn trưa và ăn tối;
nhiều tù nhân còn đeo băng tay màu đen để tưởng nhớ Jackson.

Ngày 9 tháng 9 năm 1971, một loạt cuộc xung đột giữa các phạm nhân và
lính canh cuối cùng đã kết thúc bằng việc một nhóm tù nhân phá một cánh
cổng có mối hàn bị lỗi và chiếm đuợc bốn sân tù, bắt 40 lính canh làm con
tin. Năm ngày sau đó, các tù nhân thành lập một hội đồng ngay trong sân.
Một nhóm các nhà quan sát được các tù nhân mời tới, trong đó bao gồm
một nhà báo thuộc tờ New York Times tên là Tom Wicker. ông đã viết (A
Time to Die – Một lần để rồi chết) như sau: “Sự hài hòa sắc tộc giữa các tù
nhân với nhau thật đáng kinh ngạc… Sân tù đó là nơi đầu tiên tôi được
chứng kiến sự phân biệt chủng tộc hoàn toàn không tồn tại.” Một tù nhân da
đen đã kể lại: “Tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng những người da trắng có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.