LỊCH SỬ DÂN TỘC MỸ - Trang 990

Do đó, có thể nói rằng nền kinh tế Mỹ rất “khỏe mạnh” − nhưng đó là khi
chỉ xem xét về nhóm dân số giàu nhất. Trong khi đó, 40 triệu người không
có bảo hiểm y tế, trẻ em tử vong vì bệnh tật và suy dinh dưỡng chiếm tỷ lệ
cao hơn bất kỳ nước công nghiệp nào. Đối với những người da màu, các
con số thống kê còn tồi tệ hơn: tỷ lệ trẻ em tử vong cao gấp đôi so với trẻ
em da trắng; và tuổi đời của một người da đen tại khu Harlem, theo một báo
cáo của Liên Hiệp Quốc là 46, thấp hơn so với tuổi thọ ở Campuchia hay
Sudan.

Nước Mỹ (có thể quên, hoặc tìm cách quên đi những hậu quả thảm hại đó
của chính sách trong thế kỷ XX) đã gửi gắm người dân cho sự may mắn của
“thị trường tự do”. “Thị trường” không buồn quan tâm đến vấn đề môi
trường hoặc nghệ thuật. Và nó đã khiến nhiều người Mỹ không có công ăn
việc làm, hoặc chăm sóc y tế, không có được một nền giáo dục tử tế cho
con cái họ, hoặc nhà cửa phù hợp. Dưới thời Reagan, chính phủ đã giảm số
đơn vị nhà ở được hưởng trợ cấp từ 400 nghìn xuống còn 40 nghìn; đến thời
Clinton thì chương trình đó chấm dứt hẳn.

Ngày nhậm chức của Clinton vào năm 1997 đã đưa ra hứa hẹn về một
“chính phủ mới”, nhưng không hề có lấy một chương trình nào quan tâm
đến các nhu cầu này. Những chương trình loại này sẽ đòi hỏi chi phí tiền
bạc khổng lồ. Có hai cách để có thể huy động số tiền này, nhưng chính
quyền Clinton (cũng giống như những người tiền nhiệm của ông ta) không
có khuynh hướng quay sang các biện pháp đó, dưới tác động mạnh mẽ từ
của cải các tập đoàn.

Một trong những nguồn đó là của cải của tầng lớp cực giàu. Việc đánh thuế
thu nhập cao như mức sau Chiến tranh thế giới thứ hai, tương đương 70-
90%, thay vì 37%, có thể tạo ra thêm vài trăm tỷ đô-la mỗi năm. Thêm vào
đó, một loại “thuế của cải” − vốn vẫn chưa được đề cập trong chính sách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.