LỊCH SỬ VĂN MINH ẤN ĐỘ - Trang 222

nước, nước tiểu và phân”

[13]

.


Tôn giáo còn bắt mỗi ngày phải tắm một lần, điểm đó hợp với thói quen
của chúng ta hơn: ở một xứ nhiệt đới, qui tắc vệ sinh thực là có lợi; người
ta khoác cho nó một hình thức tôn giáo để chắc chắn được tín đồ giữ đúng.
Họ đã xây những cái hồ “thiêng”, người ta cho nước những con sông nào
đó là thiêng, và bảo tắm ở đó thì tẩy uế được cả cơ thể lẫn linh hồn. Ngay
từ thời Huyền Trang, đã có cả triệu người Ấn mới sáng sớm nhảy xuống
sông Hằng (Gange) tắm; từ hồi đó, không ngày nào là mặt trời mọc trên
con sông đó mà không khí không vang lên những lời cầu nguyện của hằng
hà sa số tín đồ muốn được tẩy uế và giải thoát; thấy vầng dương ló dạng là
họ đưa hai tay về phía mặt trời, miệng niệm hoài huỷ mỗi một âm “Om,
Om, Om”. Vì Bénarès ở gần chỗ con sông Jumna đổ vào con sông Gange,
cả hai đều linh thiêng, nên châu thành đó thành một thánh địa, mỗi năm có
mấy triệu tín đồ tới hành hương, có những ông già bà cả từ rất xa cũng lại
đó tắm trên sông để mong khi chết được trong sạch, gột được hết tội lỗi.
Người ta không thể không rùng mình khi nghĩ rằng từ hai ngàn năm nay,
những tín đồ đó lại Bénarès để run lập cập nhúng mình xuống nước lạnh
mùa đông và ngại ngùng hít cái mùi thịt cháy của các xác thiêu trên những
giàn hoả gần đó, và suốt thế kỉ này qua thế kỉ khác, tụng niệm cũng những
lời kinh đó, khấn vái cũng những thần linh im lặng đó. Thần không đáp,
nhưng không vì vậy mà dân chúng không sùng bái, và người Ấn ngày nay
còn tin hơn bao giờ hết những vị thần từ thời xửa thời xưa vẫn một mực
thản nhiên nhìn cái cảnh đói rách bi thảm của họ.

V. CÁC VỊ THÁNH VÀ CÁC NGƯỜI VÔ TÍN NGƯỠNG


Cách tu để thành thánh – Các tà giáo – Tự do tín ngưỡng – Tổng quan về
tôn giáo Ấn Độ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.