LỊCH SỬ VĂN MINH TRUNG HOA - Trang 123

ngoại của nàng với ông và cho phép ông phong cho mỗi người một nhàn
chức [chức vị ngồi mát ăn bát vàng] tại triều đình

[20]

. Đường Minh

Hoàng gọi nàng là “Thái Chân”, học được của nàng nghệ thuật huy hoắc
tiền của. Từ đó, đức “Thiên tử” càng bỏ bê việc nước, giao hết quyền hành
cho một người anh họ nàng là Dương Quốc Trung, một kẻ bất tài, tham
nhũng; và trong khi dông tố tụ lại chung quanh thì “Thiên tử” cứ truy hoan
hết đêm lại ngày.

Một tên cận thần gốc Phiên tên An Lộc Sơn cũng yêu Dương Quí Phi, được
Minh Hoàng tin cậy, phong làm Tiết Độ Sứ các tỉnh miền Bắc, và cho chỉ
huy đạo quân thiện chiến nhất của Trung Hoa. Bỗng An Lộc Sơn tự xưng
đế, kéo quân về Trường An; bấy lâu người ta lơ là sự phòng vệ kinh đô.
Minh Hoàng phải bỏ kinh đô chạy vào đất Thục; đến Mã Ngôi, các tướng sĩ
oán hận giết Dương Quốc Trung và bà con họ hàng của Quí Phi, rồi giằng
Quí Phi khỏi tay nhà vua, giết nàng trước mắt ông

[21]

. Già yếu và bị thua,

nhà vua truyền ngôi cho con là Túc Tôn. Bọn lính Phiên của An Lộc Sơn
cướp phá Trường An, giết hết dân chúng, không phân biệt già trẻ, trai gái

[22]

. Tương truyền, ba mươi sáu triệu người mất mạng trong vụ đó. Rốt

cuộc, loạn đó bị dẹp: An Lộc Sơn bị con là Khánh Tự giết để cướp ngôi;
Khánh Tự lại bị tướng là Sử Tư Minh giết, rồi chính Sử Tư Minh cũng lại
bị con là Triều Nghĩa giết do đó thế của chúng yếu đi, và vào khoảng năm
762, cuộc nổi loạn tự tàn dần; Minh Hoàng đau xót trở về kinh đô mà nhìn
cảnh tan hoang. Ít tháng sau ông chết ở đó. Chưa thời nào thơ phát triển
mạnh mẽ bằng thời bi thảm, chìm nổi đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.