LỊCH SỬ VĂN MINH TRUNG HOA - Trang 143

Trường An, thành thử vô tình làm ông mất cái thú đó. Vì khi Nghiêm Vũ
chết rồi, nội loạn tăng lên, Đỗ Phủ lại cô độc với thiên tài của mình, lại
không có một đồng dính túi. Con cái nheo nhóc, phàn nàn rằng cha không
nuôi nỗi mình. Về già, ông sống rầu rĩ, bị mọi người bỏ rơi, thành một “vật
xấu xa không ai muốn nhìn”; nóc nhà bị gió thổi tung, bọn ăn trộm vào
cướp cả tới mớ rơm ông lót giường, mà ông yếu quá, không ngăn nỗi. Sau
cùng, tai nạn lớn nhất xảy ra: ông hết thích rượu, do đó mà không giải
quyết được vấn đề sinh sống theo lời Lí Bạch [nghĩa là không làm được thơ
để mưu sinh nữa]. Ông quay về tôn giáo, tìm sự an ủi trong đạo Phật. Mới
năm mươi lăm tuổi mà ông đã già khọm, ông lại một ngôi chùa danh tiếng
trên núi thiêng Huen [Hành sơn?]. Một ông quan đã đọc thơ ông, gặp ông,
đưa ông về nhà, làm một bữa tiệc đãi ông. Thịt bò bốc hơi lên thơm phức,
rượu ngon đầy bình; đã bao lâu nay Đỗ Phủ chưa được một bữa thịnh soạn
như vậy. Vì đói, ông ăn ngấu nghiến. Chủ nhân xin ông một bài thơ, ông
rán làm rồi ngâm lên, nhưng bội thực, ông té xuống. Hôm sau ông tắt thở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.