LIÊN HOA LÂU - TẬP 3 - Trang 82

- Không sai, nhưng việc đó cũng không thể chứng minh rằng Giác Lệ

Tiếu không có địa đồ của một trăm tám mươi tám nhà lao.

Tì công tử gật đầu, y ngẩng đầu lên nhìn sang Lý Liên Hoa.

- Nhưng theo suy nghĩ của ta, tấm địa đồ vĩnh viễn sẽ không bị tiết lộ.

Lý Liên Hoa mỉm cười đáp lại:

- Theo suy nghĩ của ta, tấm địa đồ kia cũng vĩnh viễn sẽ không bị tiết lộ.

Tì công tử cười.

- Những thiếu niên bị trúng nấm độc dang nghỉ ngơi ở Tử Lam Đường.

Một canh giờ sau, các ngươi có thể đón người ở bên ngoài núi.

Nói xong, Không biết y dùng cơ quan gì, dây xích lại liên tục kéo bánh

xe, chầm chậm quay người đi xa.

- Tì công tử? Trên giang hồ chưa từng nghe qua cái tên này. – Phó Hoành

Dương nheo mắt nhìn bóng lưng thư sinh áo đen. – Đây chắc chắn không
phải tên thật của hắn, trên mặt hắn có đeo mặt nạ da người, hắn thậm chí
còn không chịu đứng dậy để chúng ta nhìn thấy thân hình hắn.

Lý Liên Hoa ôn hòa nói:

Hắn đơn độc canh giữ ở đây mười mấy năm, nếu là người bình thường

xoàng xĩnh thì cũng đành, đằng này hắn lại kinh tài tuyệt diễm

(*)

đến

vậy… Thật cô đơn biết bao.

Phó Hoành Dương thoáng sợ hãi, chỉ nghe thấy Lý Liên Hoa nói:

- Ngươi không nên nghi ngờ hắn.

Nghe thấy những lời này, Phó Hoành Dương vốn cảm thấy mình nên nổi

giận, nhưng trong lòng gã lại bỗng thấy thê lương.

Giọng Tì công tử nghe chừng cũng không già, nghĩ lại mười mấy năm

trước ở độ tuổi thanh xuân, tài năng khiến người ta kinh ngạc, y lại tự khép
mình tại núi Thanh Trúc chỉ để trông chừng chín tên tù nhân. Mười mấy
năm thời giant hoi đưa, thiên hạ không biết có Tì công tử, không biết đến cơ
quan tuyệt vời, chiêu kiếm tuyệt vời trong chốn rừng sâu nước biếc, không
biết có người giang hồ chính nghĩa mà có thể vứt bỏ một đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.