LIÊN HOA LÂU - TẬP 4 - Trang 212

Yên tĩnh.

Qua một lúc lâu, Ngọc Điệp mới thủ thỉ:

- Địch thúc thúc là thiên hạ đệ nhất… - Đôi mắt cô bé tỏa sáng lấp lánh, cô bé khẽ nói. –

Ta… ta…

Lý Liên Hoa híp mắt lại, mỉm cười.

- Làm sao?

Ngọc Điệp im lặng hồi lâu rồi khẽ nói:

- Sau khi nhìn thấy Địch thúc thúc, thì không muốn gả cho ai hết.

Lý Liên Hoa lấy làm lạ.

- Vì sao?

Ngọc Điệp nói:

- Bởi vì sau khi nhìn thấy Địch thúc thúc, những nam nhân khác đều không phải là nam

nhân nữa.

Lý Liên Hoa chỉ vào mũi mình.

- Bao gồm cả ta sao?

Ngọc Điệp sững người, mê muội nhìn hắn, sau khi nhìn rất lâu thì gật gật đầu. Lý Liên

Hoa và Thanh Thuật đưa mắt nhìn nhau. Thanh Thuật vốn không nói gì, cuối cùng cũng
không nhịn được “hừ” một tiếng.

- Hắn đâu có tốt như vậy… Ngươi chưa nhìn thấy bộ dạng giết người của hắn thôi…

Ngọc Điệp khẽ đáp:

- Cho dù giết người thì thúc ấy cũng quang minh chính đại hơn người khác.

Thanh Thuật lại “hừ” một tiếng.

- Giết người bừa bãi chính là giết người bừa bãi, có gì mà quang minh chính đại với lại

không quang minh chính đại chứ…

Ngọc Điệp tức giận nói:

- Ngươi vốn đâu có hiểu Địch thúc thúc!

Thanh Thuật thét lên:

- Vì sao ta phải hiểu hắn chứ? Hắn cũng đâu nhìn chúng ta như con người, hắn tùy tiện

vung tay một cái là có thể giết dăm ba đứa chúng ta rồi, có phải ngươi chưa nhìn thấy đâu!
Hắn giết người còn chẳng thèm nhíu mày, loại người đó có gì mà quang minh chính đại với
không quang minh chính đại chứ?

Ngọc Điệp nổi giận.

- Người như ngươi, có giết đi cũng chẳng có gì ghê gớm!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.