LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 159

“Ha ha ha ha…” Bộ xương phá lên cười gớm ghiếc, loáng một cái đã xẹt

tới trước mặt Cổ Liên, cách cô bé chưa đầy nửa mét. Ánh sắc lạnh tỏa ra từ
hai hốc mắt của nó khiến toàn thân cô bé cứng đơ: “Này cô bé, ngươi không
phải một người phàm bình thường sao? Có hứng thú nghe câu chuyện của
ta chăng? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết lý do ta bắt năm người kia phải
chết à?”.

“Được, mày nói đi!” Cổ Liên cố tỏ vẻ điềm tĩnh lặng lẽ lùi ra sau một

chút.

“Kiếp trước tên ta là Trần Yên, còn Đàn Hương Lâu cổ xưa này do tổ

tiên chúng ta truyền lại. Đến triều Đại Thanh, cũng là thời của ông nội ta,
việc kinh doanh của Đàn Hương Lâu bắt đầu xuống dốc. Ông nội ta rất say
mê điêu khắc, mê đến điên cuồng. Ông có thể không ăn không uống chứ
không thể không có đàn hương. Đến khi ta năm tuổi, ông bắt đầu tự tay uốn
nắn chỉ dạy ta điêu khắc…”

“Ông nội của mày thật hiền từ.” Cổ Liên nhận xét, song ánh mắt lại liếc

chừng động tĩnh của Quan Ân núp trong bóng tối.

“Hiền từ? Ha ha, làm gì có!” Hốc mắt bộ xương lóe lên ánh nhạo báng:

“Ông vốn chưa bao giờ ưa các cô gái, vậy mà riêng với ta lại tốt như thế,
ngươi xem điều này có lạ không?”.

“Quả có lạ thật, thế sau đó thì sao?” Tay Cổ Liên chẳng biết vô tình hay

hữu ý nắm lấy viên bảo thạch màu lam đeo trên cổ.

“Sau đó, khi ta mười sáu tuổi và vẫn chưa có chồng, ông nội từ Tây

thành mua về cây gỗ đàn hương tím này, đem trồng trong tầng hầm của Đàn
Hương Lâu, và cũng từ đó vào sống tại đây luôn. Nhưng dù vậy ông vẫn
luôn viết thư nhắc nhở ta không được từ bỏ việc luyện tập điêu khắc.” Bộ
xương chìm đắm trong ký ức quá khứ, không hề nhận thấy Cổ Liên đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.