LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 377

kia là cần thạch tín. Dù có nhỏ tuổi thế nào, mình cũng biết thạch tín là chất
độc chết người, cho nên…”, cô bé không dám nói tiếp, chỉ run lên từng hồi.

“Mình có hai câu hỏi. Thứ nhất, người đàn bà chị cậu muốn hạ độc là ai?

Thứ hai, người đưa cho chị cậu thạch tín là ai?”, Cổ Liên lại chạm tay vào
chỗ bột trên mặt đất, một cảm giác kỳ lạ bỗng dâng lên trong tim.

“Người… người đàn bà đó là bạn gái của bố mình. Mẹ mình mất sớm, bố

vẫn muốn tìm cho chúng mình một người mẹ mới, nhưng chị mình không
chịu, còn kích thêm anh mình cùng phản đối”, Nhạc Vi hạ thấp giọng, khóc
nức nở: “Nhưng lần này bố mình rất cương quyết, nhất định muốn kết hôn
với người tên Vu Nhã đó. Vì chuyện ấy mà chị với bố cãi nhau rất nhiều
lần”.

“Ừ”, Cổ Liên trầm tư gật đầu: “Vậy… cậu có biết cái người thường liên

lạc với Nhạc Mai Sương qua điện thoại kia là ai không? Thạch tín hiện
không được bán trên thị trường, và…”, Cổ Liên bỏ lửng câu: “Được rồi, giờ
cậu cứ đi ăn trưa đi đã! Việc này mình sẽ giải quyết giúp cậu, cứ yên tâm.
Nếu chị cậu có hỏi về chỗ chất độc đó, cậu cứ nói đã đánh mất, sẽ không
sao đâu”.

“Nhưng…”, Nhạc Vi do dự không cử động, đôi mắt trước sau vẫn chẳng

rời túi giấy bị dẫm nát trên nền đất: “Nếu… nếu chị mình mà biết…”.

“Tin mình đi, từ hôm nay chị cậu sẽ không đánh cậu được nữa, mau đi ăn

trưa!”, Cổ Liên nhẹ nhàng động viên cô bạn vẫn đang sợ hãi, rồi lặng lẽ
nhìn theo bóng cô bé khuất dần khỏi khoảng rừng, sau đó băn khoăn quay
đầu lại.

“Tỷ, sau bỗng nhiên tỷ lại không hỏi nữa thế?” Bóng Nhạc Vi vừa khuất,

Lam Úy liền hấp tấp bay ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.