LIỆT HỎA NHƯ CA - Trang 118

cam tâm của chính nàng mang lại hay sao? Nàng thật ra chỉ là một sinh vật
buồn cười và đáng thương, sống khép kín trong thế giới ảo tưởng của mình,
không dám đối mặt với thực tế.

Huân Y dịu dàng khuyên:

- Tiểu thư, mặc kệ Phong thiếu gia có còn yêu người nữa không. Hắn

đối với tâm ý của người so ra vẫn chẳng quan trọng bằng bản thân hắn.

Như Ca nhìn cô, đợi cô tiếp tục.

Huân Y nở một nụ cười:

- Hắn không còn quý trọng niềm vui của người, ta không tin hắn lại

không hiểu được nỗi khổ của người.

Chỉ sợ rằng, nỗi đau của nàng cũng chính là niềm khoái lạc của y.

Lời của cô thật tàn nhẫn.

Hệt như một hố băng đem nhốt kín Như Ca vào bên trong.

Chẳng biết qua bao lâu.

Có tiếng đàn truyền đền.

Ánh mắt của Như Ca từ song cửa hướng ra ngoài.

Chu đình trong đêm tối hiển hiện một vầng sáng trắng êm dịu.

Tuyết đang thong thả chơi đàn.

Vạt áo trắng của y theo gió khẽ bốc lên, tựa như một ánh trăng vằng

vặc soi sáng bầu trời đêm.

Tiếng đàn trầm thấp và thư thả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.