“Đúng vậy.” Ánh mắt lờ đờ của Như Ca lim dim. “Là ta đã gian lận,
ngươi có biết không?” Nàng mỉm cười duyên dáng. “Khi uống tới vò rượu
thứ tám, ta lo ngươi sẽ thua, cho nên ta cho thêm nước vào mấy vò rượu
sau lưng ngươi.”
Cơ thể Chiến Phong dần cứng lại. “Vì sao?”
Như Ca nằm rạp xuống bàn, sắc mặt ửng hồng khiến người ta muốn
vuốt ve, nàng nhìn y cười bảo: “Bởi vì Cơ sư huynh thua cuộc sẽ chỉ cười
ha hả, còn ngươi thua cuộc thì luôn để bụng”.
Chiến Phong tu mạnh một ngụm rượu lớn.
Rượu theo thành vò chảy xuống vấy ướt làn áo lam xẫm của y.
Như Ca cười hì hì nói: “Từ nhỏ tới lớn, cho dù ngươi làm gì cũng nhất
định phải làm cho đến cùng. Nội lực muốn mạnh nhất, khinh công muốn tốt
nhất, đao pháp muốn nhanh nhất… Thơ từ của Ngọc sư huynh xuất sắc hơn
ngươi, được sư phụ khen ngợi, ba tháng liền ngươi không vui, khổ luyện
thơ từ cho tới ngày sư phụ tán dương ngươi… Cho nên, đọ rượu ta cũng
muốn ngươi thắng, hi hi, lúc đó ta chỉ muốn ngươi được vui…”
Nàng nghiêng đầu sang nhìn y. “Ngươi có biết không? Ta luôn cho
rằng ngươi là một anh hùng.”
Mái tóc xoăn của Chiến Phong toát lên màu xanh đen âm u, viên bảo
thạch màu lam bên tai phải cũng lập lòe lóe sáng.
Ánh mắt y sâu thăm thẳm.
Như Ca khẽ cười bảo: “Ngươi là một anh hùng, nên không thể chịu
nổi thất bại, cũng không chấp nhận thất bại. Vì vậy ta cũng từng thích
ngươi, thích tới mức chính ta cũng cảm thấy kinh ngạc”.