Đã từng…
Vì sao hai chữ này lại giống như một ngọn đao, đâm vào cõi lòng giá
lạnh như đã chết của y.
Như Ca ôm lấy vò rượu, ừng ực uống thêm vài hớp, sau đó vuốt
miệng cười khổ. “Giờ ta mới biết, ta đã sai rồi…”
Ánh mắt của nàng trở nên lạnh lẽo. “…Một anh hùng sẽ không xảo
quyệt đến mức giẫm đạp lên người khác như vậy!”
Nàng nhìn y. “Còn ngươi, ngươi chỉ là một kẻ bất chấp thủ đoạn. Khi
người khác ngăn cản ngươi, ngươi liền không chút nương tình mà trừ khử
họ. Tạ Tiểu Phong mới tám tuổi đã như vậy, Oánh Y cũng thế, Lôi Kinh
Hồng cũng chẳng khác, với ta, cũng sẽ như vậy thôi.”
Đôi tròng mắt Chiến Phong chuyển thành một màu lam thâm trầm.
“Có lẽ, ta phải cảm ơn ngươi.” Như Ca cười nhạt. “Dù sao ngươi cũng
chưa giết ta. Suy cho cùng giết ta rồi sẽ nhẹ gánh hơn rất nhiều, không cần
phải mỗi ngày phái đông người đến giám sát ta như thế.”
Trái tim Chiến Phong như bị đóng băng.
“Ngươi muốn làm trang chủ lắm phải không?” Như Ca không cười
nữa mà bình tĩnh hỏi.
Khóe môi Chiến Phong chợt nhếch lên một nụ cười cổ quái. “Cô
không nên làm trang chủ.”
Như Ca giương mắt nhìn y. “Ta không hề muốn làm trang chủ. Nhưng
ta không thể giao Liệt Hỏa sơn trang vào tay ngươi và Duệ Lãng.”
Chiến Phong nhắm mắt lại.