Viên bảo thạch nơi tai phải ảm đạm tối tăm.
“Nói cho ta biết, vì sao lại là Giang Nam Phích Lịch môn?” Như Ca
lạnh lùng nói: “Là để tìm một hung thủ cho cái chết của cha ta, là do Phích
Lịch môn uy hiếp tới địa vị của Liệt Hỏa sơn trang, hay vì khối hỏa khí
cùng tài phú của bọn họ khiến người khác đỏ mắt.”
Lông mày Chiến Phong khẽ nhíu lại, dường như trong cơ thể y có một
nỗi đau không thể gọi tên.
Giọng điệu Như Ca càng thêm lạnh lẽo: “Hay vì cả ba lý do đó?”
Chiến Phong nhẹ nàng hít một hơi. “Cô không cần biết.”
Như Ca không ngờ y lại trả lời như vậy, nàng bật cười bảo: “Ồ, hóa ra
ta không nên biết chuyện gì cả, để mặc cho các ngươi gây ra một trận mưa
máu, gió tanh phải không?”
Đôi mắt Chiến Phong từ từ hé mở.
Trong đôi mắt ấy ẩn chứa nỗi thống khổ.
Cùng một mảng lam nhạt khiến người ta phải giật mình.
“Cô vốn nên ở cạnh ao sen, cất tiếng cười ngọt ngào như chuông bạc,
ngắm từng đóa sen hồng, ăn những củ sen tươi, tay chạm nhẹ lên những hạt
sương đọng trên lá sen… Đó mới là hạnh phúc của cô.” Y cười gượng. “Cô
không nên biết tới những chuyện ô uế này, cô chỉ cần ngắm nhìn những đóa
hoa sen đẹp nhất trên trần thế.”
Nàng, là đóa sen thuần khiết nhất trên cõi đời này. Còn y chỉ là một
đống bùn nhơ nhớp.
Như Ca nhìn y, thật lâu không thốt nên lời.