LIỆT HỎA NHƯ CA - Trang 420

Cuối cùng, nàng xoay người bỏ đi, xiêm y đỏ rực tung bay trong gió

lạnh. Pháo hoa chiếu sáng bầu trời đêm nhưng trong lòng nàn lại tràn ngập
sầu bi, nơi này vốn không phải là nơi nàng nên ở.

Tuyết đưa tay giữ nàng lại, lực kéo rất mạnh. “Nói đi, từ khi ta biến

mất, nàng không nhớ đến ta chút nào ư?! Nàng đã quên ta rồi sao?!”

Như Ca bị y giữ lại chặt tới mức cổ tay phát nhức.

Tuyết trừng mắt nhìn nàng, một nỗi oán hận thấp thoáng trong đáy mắt

y, hồi lâu sau, y nhắm mắt lại. Nước mắt lấp lánh như ánh sao từ từ chảy
xuống.

Như Ca nhìn y, pháo hoa trên bầu trời vẫn bừng sáng, da thịt y lóng

lánh trong suốt, nước mắt cũng lấp lánh trong suốt, dường như ánh sao trên
kia cũng có thể xuyên thấu, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành
ngàn vạn tia sáng tan biến khỏi nhân gian.

Thật lâu sau, nàng khẽ giơ tay ôm lấy y. “Ngươi có biết không, ta

không dám nhớ đến ngươi…”

Thân thể Tuyết khẽ run.

Nàng gượng cười. “Bởi vì nhớ tới ngươi là một chuyện quá đau khổ.

Chỉ cần ta còn tỉnh táo thì sẽ làm mọi cách để không nhớ đến ngươi nữa.
Thế nhưng, trong mộng ta lại cố chấp muốn được một lần trông thấy
ngươi…Ngươi biến mất trong lòng ta như không khí, chỉ còn sót lại một bộ
áo trắng…”

Tuyết nín thở, trong mắt cũng ngập tràn lệ. “Nha đầu…”

Nàng khẽ hỏi: “Liệu ngươi có còn biến mất nữa không?”

“Nếu như có thì sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.