Nàng siết chặt túi quần áo trong tay, ngẩng đầu nhìn Tuyết qua cửa sổ.
Ra đi không lời từ biệt như vậy, có lẽ y khó mà chịu nổi, thế nhưng nàng
chỉ có thể chọn lựa cách này.
Con đường nhỏ trong thôn im ắng tĩnh lặng.
Đêm qua nhà nhà người người đều vui đùa tới tận khuya, giờ này họ
vẫn còn đang chìm trong giấc mộng đẹp.
Trên đường không một bóng người.
Chỉ có mấy chú chim buổi sớm cùng Như Ca vận y phục đỏ.
Đi mãi, Như Ca cũng dần cảm thấy đói bụng, vì sợ đánh thức Tuyết,
nên nàng chưa ăn uống gì, bây giờ cái bụng trống rỗng thật là khó chịu.
Nàng nhìn sang ven đường, Trương đại nương ngày thường vẫn bán bánh
bao lại chưa dọn hàng. À phải rồi, sang năm mới Trương đại nương cũng
cần nghỉ ngơi một chút chứ.
Nàng tiếp tục đi về phía trước.
Bất chợt, mũi nàng hít hít, có mùi gì đó thơm quá. Nhìn quanh quẩn
khắp nơi nhưng lại chẳng trông thấy gì, nàng cười khổ, tám phần là vì đói
quá nên nảy sinh ra ảo giác rồi. vừa định cất bước đi tiếp, mùi thơm của
thức ăn ấy lại theo gió thổi tới, khiến cho bụng nàng sôi lên ùng ục.
Một giọng nói uể oải quen thuộc truyền tới theo gió sớm: “Bánh
nướng ngon tuyệt đây, bánh nướng vừa thơm, vừa giòn, bánh nướng tiểu
mỹ nhân của hiệu bánh Tuyết Ký vang danh thiên hạ đây”.
Như Ca giật mình, ngẩng đầu nhìn lại.
Trên một gốc cây lớn ven đường, một kẻ mặc áo trắng đến lóa mắt
đang ngồi vắt vẻo trên ngọn cây, tay cầm hai chiếc bánh nướng, chớp mắt