Tuyết nhẹ nhàng thở dài: “Đúng vậy, là Liệt Minh Kính giết.”
Như Ca kinh ngạc giật mình, một lúc lâu sau mới hỏi tiếp: “Vì sao
chứ?!” Cha và Chiến thúc thúc là huynh đệ sinh tử tương giao, hơn nữa mỗi
khi cha nhắc tới Chiến thúc thúc, loại tình cảm sâu sắc đó tuyệt đối không
phải ra vẻ.
Giọng của Tuyết thật cổ quái: “Liệt Minh Kính có nguyên nhân của
mình.”
Như Ca lại hỏi: “Không thể cho ta biết sao?”
Tuyết nhìn nàng, lắc đầu nói: “Mỗi ngươi đều có bí mật của mình.
Ngươi không cần biết.”
Như Ca lại ngẩn ngơ: “Biết càng nhiều, thống khổ cũng sẽ càng nhiều.
Ngươi muốn nói điều này phải không?”
Tuyết cười tươi như hoa: “Nha đầu thông minh.”
“Vậy chẳng lẽ ngươi không phải người đau khổ nhất sao? Dường như
tất cả bí mật ngươi đều biết.”
Tuyết duỗi người ngáp dài nói: “Không phải, ta là người hạnh phúc
nhất trên đời.”
“......?”
Tuyết hôn lén lên má nàng một cái: “Chỉ cần ở cùng nha đầu thối Như
Ca, ta chính là người hạnh phúc nhất trên đời.”
Như Ca kinh ngạc nhìn y.
Tuyết cười khanh khác, đưa tay véo mũi nàng: