LIỆT HỎA NHƯ CA - Trang 469

Y nhẹ nhàng nhắm mắt lại, để ánh mặt trời của ngày xuân ấm áp toàn

thân, nếu có thể, y cực kỳ khát vọng cứ như vậy mạnh khỏe chờ đợi ở bên
người nàng.

Mỗi người đều sẽ có tâm ma.

Y cũng có.

Giờ khắc này, nếu có thể gặp nàng, dù là chỉ là một nụ cười nhìn

nghiêng, có lẽ y sẽ hướng ma quỷ khuất phục đi.

Ngọc Tự Hàn cười khổ.

Y bỗng nhiên phát hiện chính mình cũng không có kiên cường như

trong tưởng tượng.

Đã đi tới rừng cây nhãn.

Tựa hồ còn có khói xanh nhàn nhạt, thân cây cháy đên xiêu vẹo đổ

trên mặt đất, vài con chim sẻ nhỏ ríu ra ríu rít đang mổ, thỉnh thoáng vỗ
cánh. Chúng nó hồn nhiên chẳng biết ở trong phiến rừng cây nhãn này từng
phát sinh qua cái gì.

Nhưng mà, Ngọc Từ Hàn vĩnh viễn sẽ không quên.

Ánh nắng từ màn sương khói lượn lờ giữa không trung rơi xuống,

mỏng manh nhẹ nhàng như những tinh linh vui vẻ. Tiếng cười vui sướng
còn đang trên môi nàng, nhưng mà sự kinh ngạc và khó tin khi ngực bị đam
khiến mắt nàng mở thật lớn. Máu tươi giống như màn hoa đỏ từ ngực rơi
xuống nước, nàng vô lực ngã xuống…

Y ở ngoài rừng.

Trơ mắt nhìn thấy tất cả phát sinh, nhưng lại vô lực cứu nàng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.