Một vũ công đưa một quả lê thơm mát đã tước vỏ đến bên miệng y,
ngữ khí mê hoặc nói:
"Chàng yêu, nếm thử quả lê này xem có ngọt không?"
Hương trà lựng lờ, nam tử áo xanh làm như không nghe thấy, tay phải
nắm nhẹ chung trà, ánh mắt xa xăm hờ hững, giống như đang suy nghĩ gì
đó.
Từ ngoài cửa vang lên một tràng tiếng bước chân gấp gáp.
Rèm châu lấp lánh bỗng nhiên bị vén lên, một bóng người áo đỏ rực
rỡ xông vào, nàng hô lên một tiếng kinh ngạc rồi chạy về phía nam tử áo
xanh giữa vòng vây của đám vũ công:
"Sư huynh!"
Nam tử áo xanh đó chính là Ngọc Tự Hàn.
Thân thể y trà xuống bàn rượu, không hề đáp lại nàng.
Như Ca giật mình sững sờ, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng thấy sư
huynh lạnh lùng như vậy bao giờ, nên bước chân không khỏi khự lại.
Ám Dạ La đi đến, vỗ tay cười nói: "Một đôi tình nhân gặp mặt, sao lại
không ôm nhau thắm thiết nồng nhiệt chứ? Hay là do đám vũ công xinh
đẹp mê người, cho nên Tĩnh Uyên vương có lòng khác rồi chăng?"
Như Ca tự nói với bản thân không nên để ý tới những lời của Ám Dạ
La, nhưng mà thần thái của Ngọc Tự Hàn khác hẳn với mọi khi khiến cho
trong lòng nàng không thể không sinh nghi.
Có điều, câu hỏi đầu tiên chất chứa trong lòng khi vuột khỏi khóe môi
nàng vẫn là như cũ ...