LIÊT TỬ VÀ DƯƠNG TỬ - Trang 108

Cổ nhân cho rằng “vô lạc”, “vô tri”

[10]

mới thực là “chân lạc”, “chân tri”.

Được như vậy thì không cái gì là không vui, không cái gì là không biết,
không cái gì là không buồn, không cái gì là không làm. Thi, Thư, Lễ, Nhạc
cần gì phải bỏ đi, cần gì phải sửa lại?

Nhan Hồi hướng về phương Bắc

[11]

, chắp tay vái thầy:


- Con cũng hiểu được lẽ đó.

Rồi trở ra kể lại cho Tử Cống nghe. Tử Cống hoang mang, như mất hồn, về
nhà suy nghĩ lung bảy ngày, quên ngủ quên ăn, tới nỗi gầy trơ xương. Sau
cùng Tử Cống trở lại nhà thầy, lại gảy đờn, ca hát, học kinh Thư, suốt đời
không ngừng.

BIẾT BẰNG TRỰC GIÁC

IV.2

(Trần đại phu sính Lỗ)


Vị đại phu nước Trần đi sứ sang nước Lỗ, lại thăm viếng Tôn Thúc thị

[12]

, Tôn Thúc thị bảo:

- Nước chúng tôi có một bậc thánh.

Vị đại phu hỏi:

- Phải ông Khổng Khâu không?

- Phải.

- Làm sao biết được là thánh?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.