LIÊT TỬ VÀ DƯƠNG TỬ - Trang 110


Lỗ hầu mừng lắm, một hôm kể lại với Khổng tử, Khổng tử cười mà không
nói.

KHÔNG NÓI MÀ CŨNG LÀ NÓI

IV.5

(Tử Liệt tử kí sư Hồ Khâu Tử Lâm)


Thầy Liệt tử sau khi cùng với bạn là Bá Hôn Mâu Nhân thôi học Hồ Khâu
Tử Lâm rồi, lại ở Nam Quách

[18]

, số người lại xin học có hàng trăm

[19]

, tới hoài không ngớt, Liệt tử không biết bao nhiêu nữa. Thầy trò sáng nào
cũng thảo luận với nhau, xa gần không ai không biết tiếng

[20]

. Nam

Quách tử

[21]

ở sát vách hai chục năm mà hai người không bao giờ qua

thăm hỏi nhau, gặp nhau ngoài đường thì làm như không trông thấy nhau.
Môn đệ tin chắc rằng Liệt tử và Nam Quách tử hiềm khích nhau.

Có một người từ nước Sở lại, hỏi Liệt tử:

- Tiên sinh có gì hiềm khích với Nam Quách tử đấy?

Thầy Liệt tử đáp:

- Nam Quách tử bề ngoài như mọi người

[22]

mà lòng thì hư tĩnh, tai không

nghe, mắt không thấy, miệng không nói, tâm không biết, hình hài trơ trơ,
qua thăm ông ấy làm gì. Nhưng chúng ta thử qua xem sao.

Thế là Liệt tử cùng với bốn chục môn đệ qua nhà Nam Quách tử, quả nhiên
thấy ông ấy trơ trơ như pho tượng, không thể tiếp xúc, chuyện trò được.
Nam Quách tử liếc ngó Liệt tử, vẻ xa vắng như tinh thần thoát khỏi xác.
Rồi Nam Quách tử bỗng bảo mấy đệ tử đứng hàng cuối của Liệt tử: “Ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.