LIÊT TỬ VÀ DƯƠNG TỬ - Trang 145


Tể Ngã

[82]

nghe chuyện đó, kể với Trọng Ni, Trọng Ni bảo:


- Anh có biết không? Con người cực thành tín thì có thể cảm động được
vạn vật, trời đất, quỉ thần, vượt sáu cõi

[83]

mà không gì ngăn được, chứ

nào phải chỉ vô được chỗ nguy hiểm, vô nước, vô lửa mà thôi đâu. Ông
Thương Khâu Khai tin lời gạt của bọn đó mà nước, lửa còn không làm hại
ông được, huống hồ là hai bên cùng chân thành cả (thì việc gì mà không
làm được?). Các con nên nhớ điều đó.

CÁCH NUÔI THÚ DỮ

II.7

(Chu Tuyên vương chi

[84]

mục chính)


Viên quan mục súc của vua Tuyên vương nhà Chu có một người coi vườn
thú tên là Lương Ương khéo nuôi các cầm thú rừng. Khi chú ta cho chúng
ăn thì ngay những con hổ, chó sói, chim cắt, chim ngạc

[85]

cũng tỏ ra

hiền. Mỗi cặp sinh đẻ thành bầy. Các giống khác nhau sống chung mà
không cắn nhau. Nhà vua sợ chú coi vườn đó chết đi, cái thuật nuôi cầm
thú cũng mất theo, sai Mao Khâu Viên học thuật đó. Lương Ương nói với
Mao Khâu Viên:

- Công việc của tôi hèn mọn, có thuật gì truyền cho anh đâu. Tôi sợ nhà vua
cho rằng tôi giấu nghề, nên tôi kể cho anh nghe cách tôi nuôi cọp. Bất kì
loài nào, hễ thuận ý nó thì nó mừng, nghịch ý nó thì nó giận, tánh đó là tánh
chung của các loài có huyết khí. Vậy mừng hay giận có phải là vô cớ phát
ra đâu; (một con vật mà hoá dữ) thì luôn luôn là do ta phạm tới điều gì trái
ý nó. Như nuôi cọp, tôi không dám cho nó ăn các con vật còn sống, vì nó sẽ
vồ, giết con vật đó, mà nổi tánh hung dữ của nó lên. Tôi cũng không cho nó
ăn trọn con vật chết, vì nó sẽ xé xác con vật đó, mà nổi tánh hung dữ của nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.