LIÊT TỬ VÀ DƯƠNG TỬ - Trang 62

câu: “Bạt nhất mao nhi lợi thiên hạ, bất vi dã”. Câu đó lại vốn không phải
của ông, nếu không phải là lời chung của nhiều ẩn sĩ đương thời, thì cũng là
lời của Bá Thành Tử Cao như chính ông tự nhận.

Mà Bá Thành Tử Cao thì chẳng ai nhắc tới. Đó mới thực là “thực thì vô
danh” mà “danh thì vô thực” chăng?

Dương tử mạt sát cái danh kịch liệt, từ xưa tới nay, không nhà nào hơn, mà
cái danh nó lại cứ sấn tới níu chặt lấy ông. Nó là một thiếu nữ trơ trẽn
chăng?

Mà nó tới bằng một con đường cũng khác thường. Người làm cho Dương
tử lưu danh hậu thế chính là kẻ thù tàn nhẫn nhất của ông: Mạnh tử.

Trong lịch sử triết học, có nhiều chuyện lí thú thật!


Chú thích:

[1]

Không biết vua nước Lương được nói đến ở đây có phải là Lương Huệ

vương (-370 -319) hay không? Nếu phải thì Dương Chu mất rồi, phỏng
chừng là năm -380, mười năm sau Lương mới xưng vương. (Goldfish).

[2]

Con số nào có dấu âm ( - ) ở trước là chỉ thời trước công nguyên.

[3]

Các đoạn trên trích trong bài Trường sinh có ích lợi gì đâu (VII.1).

(Goldfish).

[4]

Nguỵ:

僞, (bộ) Nhân: 亻, Vi: 爲 (Goldfish).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.