LILA K HÀNH TRÌNH TÌM LẠI - Trang 134

Cả tầng vẫn còn vắng lặng. Em lao nhanh đến đoạn hành lang cụt của

mình. Em nhốt mình trong phòng, và ở đây, em ngồi chờ đợi bên máy scan,
lưng quay lại bức tường kính - nếu người ta không muốn nhìn thấy ai, thì
càng nên hạn chế những cơ hội để điều đó xảy ra.

9 giờ đúng, cánh cửa mở ra cùng với tiếng ồn ào khủng khiếp. Em giật

bắn người và hét lên.

– Ôi xin lỗi, thưa chị, tôi không có ý định làm chị sợ đâu!
Em sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc này, em nghĩ vậy. Khuôn mặt ấy

quá hung tợn, quá đáng sợ. Tất cả những vết sẹo ấy. Cậu ta ngượng ngùng
đứng sau một chiếc xe đẩy to đùng chất đầy những tập tài liệu được bọc
kín. Hai má rách bươm, hai môi te tua vì những vết cắn. Hai mí mắt đầy
sẹo của cậu ta không ngừng nhấp nháy, giật giật kích động.

– Tôi xin lỗi, thưa chị. Chị có sao không?
Em quá khiếp sợ nên không thể trả lời.
– Xin chị hãy nói gì đi…
Cuối cùng em cũng tìm thấy cách để nói:
– Cậu… cậu là người giữ kho à?
Cậu ta cười, như thế trông càng tệ hơn nữa.
– Vâng, thưa chị.
Em thực hiện một nỗ lực cực lớn.
– Justinien, đúng không?
Cậu ta gật đầu lia lịa.
– Nhưng nếu muốn, chị có thể gọi tôi là Mặt Sẹo. Ở đây, họ thích gọi tôi

như vậy, vì những vết sẹo.

– Không, tôi thích gọi Justinien hơn.
– Tùy chị thôi, thưa chị.
Cậu ta thận trọng lùi lại ngưỡng cửa, như thể lo ngại làm em hoảng sợ

một lần nữa nếu cậu ta dám tiến thêm một bước. Cậu ta có vẻ đau buồn đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.