LILA K HÀNH TRÌNH TÌM LẠI - Trang 149

Khi em trở lại Thư viện, cậu ấy đón em như đón một người chết sống lại.
– Chị ạ, tôi vui quá! Tôi cứ tưởng chị sẽ không trở lại. Còn những người

khác, họ nói với tôi là chị đã chết.

Cậu ấy khóc vì vui, và thật thương xót khi nhìn thấy tất cả các vết cào

trên cổ, các vết rách trên lưng bàn tay cậu ấy.

– Những người khác trêu cậu thôi, Justinien ạ. Tôi chỉ… chỉ hơi ốm

thôi.

– Bị ốm! Nhưng vì sao?
– Tôi… tôi không biết. Đó là những điều vẫn xảy ra. Nhưng không có gì

nghiêm trọng đâu.

– Ốm vì buồn ư?
– Không, Justinien ạ, không liên quan gì đâu.
– Nỗi buồn, nó có thể làm người ta ốm đấy. Tôi có kinh nghiệm rồi,

đừng có tưởng.

– Justinien, tôi đảm bảo với cậu là không phải…
– Đó là vì mẹ của chị, đúng không?
Em không biết nói gì nữa. Cậu ấy bắt đầu cắn các ngón tay, mạnh đến

nỗi em nghe thấy tiếng xương kêu.

– Justinien, dừng lại!
Cậu ấy không nghe em - trong đầu cậu ấy, bây giờ là một cơn giông. Cậu

ấy tiếp tục cắn các ngón tay từ các phía. Khi em nhìn thấy một đốt tay cậu
ấy bị trật khớp, em hét lên:

– Justinien!
Cậu ấy nghiêng về phía em, ánh mắt van nài:
– Chị có thể thừa nhận với tôi điều đó, rằng đó là vì mẹ của chị. Dù thế

nào, ngay cả nếu chị không nói gì hết, tôi cũng biết lòng người mà.

Mặt cậu ấy ngay sát mặt em, những cái sẹo to tướng, mũi chảy nước. Vì

kinh quá, em nhắm mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.