LILA K HÀNH TRÌNH TÌM LẠI - Trang 150

– Chính là vì nỗi buồn không biết về mẹ chị đã làm chị bị ốm, tôi chắc

chắn.

Trong giọng nói thảm thương, tinh thần lung lay của cậu ấy run rẩy. Cậu

ấy sắp nhường bước, em cảm thấy điều đó. Em vẫn nhắm mắt, để không
dao động. Có nhiều khoảng khắc cần phải biết nắm lấy mà không tự đặt ra
các câu hỏi. Nắm lấy cơ hội, khi nó xuất hiện, ngay cả khi chúng ta không
chờ đợi nó nữa, giữ chặt lấy nó bằng tất cả sức lực. Chiếc thẻ nhớ ở kia,
trong ngăn kéo bàn làm việc. Em nghe tiếng cậu ấy nhắc lại:

– Tôi chắc chắn là như thế…
Thật từ từ, em gật đầu, và em nói khẽ, như khi người ta thú nhận điều gì

đó:

– Làm sao cậu lại đoán được, hả Justinien?
Đó là cách em đạt được mục đích của mình: giữ cho tinh thần của

Justinien lung lạc đến độ không thể chịu đựng nổi, buộc cậu ấy phải
nhường bước, cậu ấy còn muốn thách thức các điều cấm kị và nỗi sợ của
cậu ấy đã tan biến. Có thể anh nghĩ rằng em lợi dụng cậu ấy. Hãy nói với
nhau rằng em đã biết tận dụng tình huống mà em không hề suy tính trước.
Em thừa nhận điều đó, và em thấy hơi xấu hổ. Chỉ hơi xấu hổ thôi. Bởi vì,
có thể nói thẳng với anh, em không cảm thấy thực sự có lựa chọn.

Ngày hôm sau, khi mở ngăn kéo, em phát hiện chiếc thẻ nhớ đã biến

mất. Chỉ còn việc phải chờ đợi thôi.

Việc đó cũng không lâu. Mấy ngày sau, khi chuyển cho em tập tài liệu để

xử lý trong ngày, Justinien nói thầm:

– Tôi có một thứ dành cho chị ở phía dưới cùng. Một thứ đặc biệt… Chị

hiểu không?

Em gật đầu, thật khẽ. Em đã mong mỏi nó mãi mà không được, em

không dám tin.

– Nhất là đừng nói gì với tôi. Chị không nên nói gì.
Em chỉ biết thì thầm:
– Cảm ơn cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.