LILA K HÀNH TRÌNH TÌM LẠI - Trang 168

– Sáng nay khi đến đây, tôi làm rơi khăn quàng cổ ở hành lang. Ông

Templeton đã nhặt nó. Sau đó, ông ấy mời tôi vào văn phòng nói chuyện
một lúc. Thật sự không có gì liên quan đến cậu trong chuyện này!

Cậu ấy im lặng một lúc không nói gì, rồi dò hỏi:
– Khăn của chị ư? Khăn nào?
– Đây này, nhìn xem, - em vừa nói vừa rút chiếc khăn từ trong túi áo.
– Đây không phải khăn của chị. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó trước

đây.

– Đấy là bởi vì tôi luôn quàng nó trong áo khoác, để không ai nhìn thấy.
– Tôi không tin chị đâu. Chính ông Templeton đã tặng nó cho chị, và chị

không muốn nói với tôi!

– Nói thế là phi lý, Justinien ạ! Tại sao tôi phải nói dối cậu chứ?
– Tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy không thật. Đừng coi tôi như một

thằng ngốc.

– Thôi, đủ rồi! Cậu thật nực cười!
Không nói một lời, cậu ấy lấy trên chiếc xe đẩy tập tài liệu đã sắp xếp

cho em. Cậu ấy thu lại các tài liệu của hôm trước, rồi đẩy chiếc xe ra cửa.
Trước khi đi ra, cậu ấy nhìn em một lúc, và ném vào em lời cay đắng:

– Trong khi tôi nghĩ đến mọi việc tôi đã làm vì chị.
Suốt những ngày tiếp theo, cậu ấy giận em, không đưa lên bài báo nào

ngoài những bài trong danh sách chính thức. Đó là cách cậu ấy trừng phạt
em. Trừng phạt em vì cái gì cơ chứ? Vì đã nói chuyện với anh sao? Em
không tin nổi chuyện đó. Em cảm thấy quá ngán.

Tất cả điều đó càng làm củng cố thêm giải pháp của em giữ khoảng cách

nhất có thể với những mối quan hệ con người với con người. Quá phi lý,
quá phức tạp. Em có quá nhiều việc phải làm nên không thể để mất thời
gian vào chuyện đó.

Hàng ngày, sau khi kết thúc công việc, em chạy trên đường đi bộ. Em đã

quen với tiếng động và với những người chạy khác. Giờ đây, em đã thành
công trong việc coi như họ không có mặt. Nhưng trên phố, đấy lại là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.