LILA K HÀNH TRÌNH TÌM LẠI - Trang 175

– Thưa cô, chúng ta phải nói chuyện. Vui lòng theo tôi.
Em theo anh đến phòng anh; em thậm chí không biết mình đã làm thế

nào để bước được đến tận đây. Anh mời em ngồi, và anh hạ bức mành trên
ô cửa kính.

– Cô sợ ánh sáng, tôi cho là thế.
Em nói vâng bằng một giọng bị lạc đi. Nhưng dù sao em vẫn đeo đôi

kính đen. Chỉ im lặng. Cực hình. Rồi anh đến ngồi đối diện với em.

– Hôm qua, tôi đã chờ cô.
– Tôi… tôi cảm thấy không được khỏe lắm.
– Điều đó có thể xảy ra. Nhưng dù sao đáng ra cô nên báo với tôi.
– Tôi xin anh tha lỗi. Tôi thật sự rất xin lỗi.
– Thưa cô, hãy nói với tôi, việc cô không đến cuộc hẹn giữa chúng ta có

một liên hệ nào với cái chết của Justinien không?

Thật thông minh, thật đáng gờm, điều đó khiến dạ dày em đảo ngược và

toàn thân run rẩy. Em phải chống tay lên mép bàn để khỏi rung lên.

– Nào, thưa cô, hãy nói với tôi chuyện xảy ra. Việc này quan trọng đấy.
Em nhắm mắt sau đôi kính đen, và em nín thở.
– Hãy nói với tôi, - anh nhắc lại.
Em gật đầu, và giơ tay để anh kiên nhẫn. Trước hết, cần phải đếm đến

120. 120, hai phút ngắn ngủi, để gom lại tất cả những mảnh vụn của lòng
dũng cảm mà em có thể nhặt nhạnh. Đáng ra em sẵn sàng kéo dài hơn -
180, 240, 300, để bắt đầu chóng mặt -, nhưng em cảm thấy đôi mắt anh
đang nhìn em. Em không thể cho phép mình khiến anh chờ đợi quá lâu. Vì
vậy, em hít thở trở lại, và em kể. Em kể tất cả với anh: chuyến thăm bất ngờ
của Justinien, cơn giận dữ của cậu ấy, cậu ấy đã cố ôm em như thế nào, em
đã đẩy cậu ấy ra sao, môi cậu ấy chảy máu, những lời cậu ấy xin lỗi, và lời
sỉ nhục thú vật bẩn thỉu, và cậu ấy hoảng loạn bỏ chạy. Sự việc quá dữ dội,
quá buồn nên em luôn không biết làm sao em đã có thể tìm thấy dũng cảm
và những từ ngữ để kể lại.

Anh ngồi im thật lâu không phản ứng. Rồi cuối cùng anh khẽ nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.