LILA K HÀNH TRÌNH TÌM LẠI - Trang 180

– Cô có vẻ mệt.
– Tôi biết.
– Chúng ta nên ra ngoài đi dạo một chút. Việc này sẽ làm cô khỏe hơn.
Em gật đầu. Thông điệp là rõ ràng: cuộc nói chuyện của chúng ta chưa

kết thúc.

Anh bước những bước dài, rõ ràng là vội vàng rời khu phố. Em đi theo

sau, không dám hỏi nơi anh đưa em đến. Chúng ta nhanh chóng ra khỏi
phạm vi quen thuộc của em, và em cảm thấy nỗi lo sợ quay trở lại. Cứ mỗi
bước, nỗi lo sợ ấy lại đè nặng hơn một chút. Em bắt đầu mỏi chân. Anh vẫn
tiếp tục bước, quá nhanh, không nói một lời. Em không theo nổi nữa. Lúc
này, nỗi lo sợ đang ở đây, nó bóp cổ em, siết họng em. Em lục tìm trong túi,
và em nhận ra đã để quên lọ thuốc an thần. Em đột ngột dừng lại giữa hè
phố.

– Có chuyện gì vậy? Có gì không ổn sao?
– Có… mà… không. Hãy cho tôi chỉ hai phút thôi. Tôi cần dừng một

chút.

Em nín thở. Em dùng thời gian để đếm, không nghĩ đến gì khác. 120,

con số nhỏ nhất để em lấy lại tinh thần. Khi đến 120, em mở mắt. Anh
chằm chằm nhìn em với vẻ nghiêm trang, nhưng không mất kiên nhẫn.
Chính điều đó khiến em quyết định kéo dài hơn nữa. Đến 310, em cảm thấy
đã dịu lại một chút. Đáng lẽ em có thể tiếp tục, nhưng em không muốn lạm
dụng lòng tốt của anh - khi cần phải đi, thì cần phải đi. Vì vậy, em nói với
anh: Tôi đã sẵn sàng. Và chúng ta bước tiếp.

Chúng ta đã bước đi trong bao lâu nhỉ? Ít nhất là một giờ. Có thể hai. Em

thừa nhận em đã mất mọi khái niệm về thời gian - em quá tập trung vào
những bước chân của em. Anh liên tục rẽ, quay ngược lại, trước khi đi tiếp
theo một hướng khác, như một người đi đường đang say rượu hoặc bị lạc
vậy. Tuy nhiên em đoán anh biết chính xác nơi chúng ta đến.

Khi anh nói, chúng ta đến nơi rồi, em ngẩng đầu, không dám tin, vẫn

hoàn toàn u mê vì chuyến đi dài. Chúng ta đến trong một ngõ cụt nhỏ, đổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.