LILA K HÀNH TRÌNH TÌM LẠI - Trang 197

Vùng Tối

T

ừ bấy lâu, em đã ấn định ngày này. Chủ nhật, ngày 23 tháng 10, bốn

hôm sau ngày em được tự do. Gần như em chắc chắn về ngày liên quan đến
chuyến đi ấy. Về phần mẹ em, em không ảo tưởng. Thực tế, em không có
cơ may nào gặp mẹ vào ngày này, em biết vậy.

Tất cả các nghiên cứu mà em đã đọc đều dẫn đến cùng một kết luận: thời

gian giam hãm càng kéo dài thì người bị giam hãm càng ít tận dụng những
phòng tiếp khách tự do. Mới đầu, họ cảm thấy an ủi vì có người để nói
chuyện. Sau đó, phần đông họ thấy chán; dần dần, họ tự trở lại với bản
thân, thu mình lại, khép kín, như những con ốc sên thu mình trong chiếc vỏ
dày. Họ buông xuôi. Mẹ em bị bắt giam đã được mười bốn năm, và chắc
chắn mẹ đã vượt qua giai đoạn lặng lẽ đã từ lâu.

Điều đó không ngăn cản em ra đi. Em cần đến gần nhà tù của mẹ, cần

nhìn nơi mẹ bị giam giữ, cần nhìn thật kỹ lần lượt từng cửa sổ một. Bất
chợt thấy ở gần bên mẹ đến thế, bất chấp những song sắt, những bức tường,
những chòi canh, đó đã là một chút của những cuộc gặp lại. Và thêm nữa,
dẫu sao cũng có một cơ may, dù rất nhỏ, nhưng em phải đuổi theo nó.

Em đi tàu điện ngầm đến bến cuối phía Nam. Trong cả chuyến đi, em

ngồi thẳng trên ghế của mình, nhắm mắt, nín thở. Em chỉ hít thở khoảng hai
mươi lần.

Ra khỏi tàu điện ngầm, em đã phải lách đường qua đám đông những

người nhập cư đến theo chiều ngược lại - đám khách quen thuộc vào những
giờ cao điểm. Điều này do đã biết trước, nên em không hoảng sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.