LILA K HÀNH TRÌNH TÌM LẠI - Trang 241

Em đã không hiểu được thực sự họ nghi ngờ điều gì, cũng không hiểu họ

buộc tội anh vì điều gì. Khi em hỏi, họ phản ứng: Chúng tôi mới là những
người đặt câu hỏi thưa cô chúng tôi sẽ xem lại từng đoạn một nếu cô cũng
muốn thế.

Em trả lời: Vâng, tôi rất muốn thế. Anh biết em, Milo: em là một vận

động viên chạy cơ bản với một trí thông minh vượt trội. Em biết rằng
những gã khờ này không có gì hết để chống lại chúng ta, vậy thì, em không
phải bối rối. Hơn sáu tiếng đồng hồ, em trả lời đầy đủ các câu hỏi của họ.

Mỗi khi đoạn ghi hình không nghe rõ tiếng hoặc tiếng bị nhiễu - mà

thường bị như thế, nhất là khi ở ngoài trời -, họ lại đề nghị miêu tả nội dung
đoạn nói chuyện. Em nói sự thật mỗi khi có thể - nói dối là vô ích, khi
không có ích lợi gì. Còn lại, em không nói gì hết. Không có gì nguy hiểm
cả. Em cũng không gặp khó khăn để bịa chuyện. Chỉ cần mượn trong vô
khối đoạn hội thoại tiêu chuẩn mà thầy Fernand cho em học ngày trước là
đã đủ.

Đặc biệt, có một đoạn ghi hình thu hút sự chú ý của họ: đoạn ghi hình

chuyến thăm cuối cùng của anh ở bệnh viện, khi anh nói thầm vào tai em
cách thức đến gặp anh trong ngõ cụt.

– Ông Templeton đã kể với cô thật nhiều chuyện, thưa cô! Và có vẻ rõ

ràng ông ấy không có ý muốn câu chuyện đó bị ghi lại… Cô có nhớ đó là
chuyện gì không?

Em đỏ bừng mặt, và giả vẻ ngập ngừng. Rồi cuối cùng em thẽ thọt với

giọng ấp úng:

– Đó là… đó là những chuyện… riêng tư. Những lời… ngọt ngào.
Họ cười, giễu cợt.
– Thưa cô, chính cô từ đầu cuộc nói chuyện đã nói ông Templeton và cô

không thân thiết lắm cơ mà?

– Đó không phải như các ông nghĩ đâu, - em trả lời, - càng đỏ mặt hơn

nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.