Nhưng mẹ em đã không kiếm tiền bằng cách đó. Trong phiên xét xử, tay
chủ bar đã khai mẹ em không bao giờ sử dụng các phòng kín: Cô ta õng ẹo.
Cô ta nói việc đó khiến cô ta ghê tởm. Thật nực cười! Thực ra việc đó
không khiến cô ta ghê tởm đến thế! Rồi ông ta quay lại nhìn mẹ em: Vì
cuối cùng, cũng quen thôi mà! Chủ tọa phải yêu cầu trật tự.
Mẹ em không quen biết ai trong quận 13. Hình như mẹ cũng không quen
biết ai ở bất cứ nơi đâu. Mẹ kiếm được quá ít tiền nên không thể thuê một
người trông trẻ. Mẹ chỉ có một lựa chọn là để em một mình suốt cả đêm.
Em đã không bao giờ sợ. Dù sao đi nữa, em không hề có ký ức gì về nỗi
sợ ấy. Mẹ phải đợi đến khi em ngủ rồi mới đi làm. Buổi sáng, khi em mở
mắt, mẹ đã luôn luôn ở đó, nằm ngủ ngay cạnh em. Chỉ có một chiếc
giường duy nhất để hai mẹ con nằm chung.
Thời gian ban ngày của em dành để nhìn mẹ ngủ. Cuộn tròn trong lòng
mẹ, không nhúc nhích, em đợi chờ mẹ thức dậy. Hơi ấm và mùi cơ thể mẹ
làm em quên cái đói.
Mẹ em thực hiện cẩn thận việc khám sức khỏe - người ta dọa sẽ tước
quyền nuôi giữ em nếu mẹ không đi kiểm tra sức khỏe. Hàng tuần, mẹ đều
đi khám. Nhưng mẹ vẫn tiếp tục hút thuốc phiện.
Em nhớ hình ảnh mẹ đang hút thuốc trước cửa sổ đóng kín để không bị
nghi ngờ. Điếu thuốc bay xung quanh mẹ, dính chặt giữa ngón trỏ và ngón
giữa. Khói thuốc từ từ thoát ra từ miệng mẹ khẽ mở. Đứng sát bên mẹ, em
nhắm mắt hít vào những cuộn khói có mùi thơm.
Mẹ em không có giọng khàn của những người nghiện thuốc. Trong ký ức
của em, giọng mẹ thanh và ngọt ngào, như là hát vậy.
Những lo lắng về tiền bạc vẫn tiếp tục. Các bản sao kê ngân hàng cho
thấy số tiền mặt bị rút ra nhiều. Những tháng về sau, số tiền mặt bị rút ra
càng nhiều hơn. Tại phiên tòa, người ta không khó khăn gì để chứng minh
đó là để mua thuốc phiện.
Đúng, mẹ em nghiện thuốc phiện, trong người đầy những nicotine, rượu
và nhiều chất dơ bẩn khác. Nhưng điều đó không ngăn trở mẹ em vẫn là