LILA K HÀNH TRÌNH TÌM LẠI - Trang 31

cùng tất cả mọi người đều hài lòng và chúng ta có thể hy vọng thanh thản
một thời gian. Chấp thuận một chút để đạt được nhiều, nguyên tắc là thế.
Cháu hiểu không?

Em im lặng gật đầu. Chiến lược của ông Kauffmann thật lô gích, mặc dù

em đau khổ khi thừa nhận điều đó.

– Vậy là chúng ta nhất trí nhé, cô bé: từ nay, mỗi ngày cháu sẽ đi bộ dọc

theo bức tường khốn kiếp này, không phàn nàn, trong vòng hai mươi hai
phút. Nhờ vậy, chúng ta có thể hy vọng tiếp tục nếp sống thường ngày của
chúng ta mà không bị những kẻ hẹp hòi đến gây bực mình.

Em lại hãi hùng nhìn chiếc camêra. Em ngạc nhiên nghe thấy ông

Kauffmann nói về các thành viên Ủy ban với lời lẽ như thế trong khi ông
biết rằng ông đang bị ghi hình.

– Đừng lo vì cái đó, - ông nói. - Nào, đồng ý chứ?
– Vâng ạ.
– Tốt! Bây giờ, chúng ta đi thôi. Hơn nữa, đã đến lúc rồi: những tiếng

gào thét ở đằng sau kia bắt đầu làm bác đinh tai nhức óc rồi!

Khi em lên mười tuổi, ông Kauffmann tặng em chiếc la bàn kiểu rất cổ

và rất đẹp do cụ của ông để lại. “Để giúp cháu tìm thấy con đường của
mình trong cuộc sống”, ông tuyên bố khi đặt chiếc la bàn vào lòng bàn tay
em.

– Úi chà chà, phép ẩn dụ của bác hơi bị mòn rồi! Lẽ ra bác có thể nói

cách khác chứ.

– Cách ẩn dụ của bác đã mòn vì đã được trải nghiệm, ông đáp lại với nụ

cười lớn trên môi.

Đến lượt em mỉm cười và chính trong khoảnh khắc đó, em cảm thấy rằng

chúng em thực sự hòa giải.

Sau sự việc đó, em không còn nhăn nhó khi đi bộ cùng ông trong sân

nữa, không bước vội vàng nữa, mỗi ngày hai mươi hai phút. Còn lại thì
không có gì thay đổi. Em nín thở khi ăn. Em tham gia lớp học qua video và
làm bài tập. Em lắng nghe ông Kauffmann chơi trung hồ cầm và nói với em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.