LILA K HÀNH TRÌNH TÌM LẠI - Trang 93

Fernand trở thành thành viên của Ủy ban vào tháng Ba năm 2106. Chỉ

mới ba mươi hai tuổi, thầy là thành viên trẻ tuổi nhất được bầu từ trước đến
nay - sự thăng chức tuyệt vời mà em chắc rằng thầy đã phải trả giá bằng rất
nhiều những cử chỉ lễ độ thái quá và sự thỏa hiệp. Lẽ ra em có lý do để giận
thầy, sau tất cả những gì những tên đểu cáng ấy đã làm với ông Kauffmann.
Nhưng em không thể. Em biết rằng thầy bất hạnh; em không muốn đổ thêm
dầu vào lửa. Nhiều lần thầy thử liên hệ với Lucienne. Thầy muốn gặp lại
cô, gặp con của họ, không để bị cắt đứt liên hệ. Nhưng không bao giờ cô trả
lời. Cô liên hệ lại một lần, chỉ để nói: “Xin anh hãy để cho mẹ con em được
yên.” Thầy vâng lời; thầy không viết nữa. Em đoán rằng để không nghĩ đến
chuyện đó nên thầy lao vào công việc và có ý chinh phục vị trí trong Ủy
ban. Công việc, tham vọng. Ngoài một con mèo đang đau khổ, đó là tất cả
những gì còn lại với thầy.

Thầy vẫn quan tâm đến em nhiều như vậy, bằng những lời khích lệ và

những lời nhắc nhở em tuân thủ quy định. Em tuân theo chỉ dẫn của thầy -
rốt cuộc em rất giỏi làm việc ấy. Em tiến bộ vượt bậc. Khi gần mười bảy
tuổi, em có khả năng thể hiện là một người hoàn toàn bình thường. Sáng
nào em cũng chải đầu. Em không còn ngủ dưới ga trải giường. Em không
nói bậy bạ nữa - trừ những khi chỉ có một mình. Em đã biết đồng hóa
những gì được làm và những gì không được làm. Tóm lại, em trở nên gần
như ổn. Vẫn còn một vài điểm hạn chế - từ chối tiếp xúc và không hào
hứng với thức ăn, nhưng về tổng thể, em có khả năng che đậy. Fernand vui
mừng: “Chúng ta xuất phát từ rất xa, thật quá mức mong đợi!” Thầy nghĩ
rằng từ nay em có tất cả cơ may để vượt qua kỳ sát hạch.

Em hình dung rằng lẽ ra cả mình cũng nên vui mừng nhưng vì mẹ mà em

không thể. Chính vì mẹ mà em đã thực hiện tất cả những nỗ lực ấy. Để tìm
lại mẹ. Đó là mục đích duy nhất của em, từ lâu đó là chân trời của em,
nhưng từ nay dường như đối với em chân trời ấy bị bịt kín, chìm trong
sương mù sâu đến nỗi em không thể nén nỗi lo lắng được nữa. Không một
con đường nào, không một dấu hiệu nhỏ nhất nào. Chỉ có những mớ kỷ
niệm, những mẩu ký ức quá nhỏ nên chẳng đưa đường chỉ lối đến đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.