nhận, sự thấu hiểu một người mà không ai khác có được. Mất nó… bị cướp
đi… ngươi chỉ mong được chết”.
Oa! Robert quả là một người giỏi làm đứt quãng cuộc nói chuyện, và
lần này chúng tôi chỉ biết ngồi im mong người hầu bàn quay lại. Khi anh ta
quay lại, tất cả đều miễn cưỡng gọi thức ăn, trừ Robert, hầu hết đều quyết
định món đầu tiên nhìn thấy. Nhà hàng này phục vụ thức ăn châu Á, và tôi
đã chọn bừa món đầu tiên mình gặp trong thực đơn: trứng cuộn.
Sau khi chọn món, Victor tiếp tục cứu vãn câu chuyện mà tôi tỏ ra
không thể kiểm soát nổi với Robert.
“Em sẽ giúp họ chứ? Em sẽ trả lời những câu hỏi của họ chứ?”
Tôi có cảm giác Victor thúc giục Robert không phải vì muốn trả ơn
giải cứu mà là vì đang thực sự tò mò muốn biết bí mật và động cơ của
chúng tôi.
Robert thở dài. Mỗi lần Robert nhìn Victor, có cảm giác ông ta tỏ ra
rất hết lòng và thậm chí tôn sùng. Robert không thể từ chối anh trai điều gì.
Ông ta là mẫu người hoàn hảo để biến thành con rối trong những kế hoạch
của Victor, tôi nhận ra mình nên vui mừng vì Robert đã rất không ổn định.
Nếu ông ta vẫn trong tình trạng hoàn toàn kiểm soát được sức mạnh bản
thân, trước đây Victor đã không phải phiền đến Lissa, vì có sẵn một người
điều khiển linh hồn để sử dụng dù với mục đích nào.
“Các người muốn biết điều gì?” Robert hỏi. Ông ta nhìn thẳng vào tôi,
chắc hẳn đã nhận ra tôi là người cầm đầu.
Tôi nhìn các bạn để lấy thêm can đảm nhưng không nhận được sự trợ
giúp nào cả. Cả Lissa và Adrian lúc đầu đều không đồng ý với kế hoạch
này, còn Eddie thì đến giờ vẫn chưa biết mục đích thực sự. Tôi nuốt nước
bọt, tự lấy hết can đảm và nhìn thẳng vào Robert.
“Chúng tôi nghe nói ông đã từng cứu được một Strigoi. Rằng ông có
khả năng biến đổi anh, hay cô ta trở về nguyên dạng”.
Vẻ bất ngờ lóe lên trên khuôn mặt giả tạo thường ngày của Victor.
Chắc chắn là ông ta không thể ngờ đến điều này.