LINH HỒN - Trang 180

Tôi không dám nhìn vào mắt anh. Bỗng dưng tôi thấy mình không

xứng đáng. Anh đã đánh giá sai tôi. Điều duy nhất tôi có thể làm là dựa đầu
vào ngực anh và để anh vòng tay ôm lấy tôi.

“Em xin lỗi…”.
“Chỉ xin lỗi vì đã nói dối thôi”, Adrian nói, hôn lên trán tôi. “Đừng xin

lỗi vì em đã yêu anh ta. Đó là một phần trong em, một phần mà em phải
quên đi, phải đấy, nhưng đó vẫn là một phần tạo nên em”.

Một phần mà em phải quên đi…
Adrian nói đúng, và đây là một điều đáng sợ tôi phải thừa nhận. Tôi đã

có cơ hội. Tôi đã đánh cược để cứu Dimitri, và thất bại. Lissa sẽ chẳng làm
được gì với cái cọc bạc cả, nghĩa là tôi phải đối xử với Dimitri bằng thái độ
giống của mọi người: Anh đã chết. Tôi phải tiếp tục tiến tới.

“Chết tiệt”, tôi lẩm bẩm.
“Cái gì cơ?” Adrian hỏi.
“Em ghét thấy anh tỏ ra đúng mực. Đó là nghĩa vụ của em chứ”.
“Rose”, Adrian nói, cố gắng giữ giọng nghiêm túc, “Anh có thể nghĩ

ra nhiều từ để miêu tả em, gợi cảmnóng bỏng là hai từ đầu tiên. Nhưng
em biết từ gì không có trong danh sách đó không? Đúng mực”.

Tôi bật cười. “Thôi được, thế thì, phần của em phải là làm một người

ít điên hơn”.

Anh xem xét. “Nghe thế còn chấp nhận được”.
Tôi hôn anh, và cho dù có nhiều thứ xáo trộn trong mối quan hệ của

hai đứa, vẫn không có gì không chắc chắn trong cách mà chúng tôi hôn
nhau. Hôn nhau trong một giấc mơ mang lại cảm giác hệt như đời thực.
Hơi ấm tỏa ra giữa cả hai, và tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc lan tỏa
khắp cơ thể. Adrian thả tay tôi ra và vòng tay ôm eo tôi, kéo hai cơ thể lại
gần nhau hơn. Tôi nhận ra rằng đã đến lúc nên tin vào những điều mình vẫn
nói. Cuộc sống thực sự tiếp diễn. Dimitri đã ra đi, nhưng tôi có tương lai
với Adrian - ít nhất là cho đến khi công việc buộc tôi phải ra đi. Đương
nhiên là tôi sẽ có một công việc. Nhưng nếu Hans bắt tôi phải làm một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.