vực vốn là nhà ăn của học viện, nơi người ta có thể nhanh chóng biến đổi
thành một không gian rộng rãi và cầu kì như trong hoàng cung. Khán giả -
bạn bè, gia đình, giám hộ - đứng đầy trong phòng lúc Alberta gọi tên từng
người và điểm số của họ, rồi chúng tôi đến chỗ nghệ nhân xăm mình. Điểm
số hết sức quan trọng. Chúng được công khai, và cùng với điểm số chung
trong trường, chúng ảnh hưởng tới sự bổ nhiệm. Moroi yêu cầu giám hộ
của mình phải đạt được điểm số nhất định. Lissa đã đề cử tôi, tất nhiên,
nhưng cho dù có là điểm thủ khoa cũng chưa chắc đã bù đắp được những
vết đen trong học bạ của tôi.
Không có Moroi nào trong buổi lễ này, ngoài một số người đến với tư
cách khách mời của những người mới tốt nghiệp. Tất cả đều là ma cà rồng
lai: những người giám hộ chính thức hay sắp thành giám hộ như tôi. Khách
mời ngồi phía sau, và các giám hộ tiền bối ngồi gần đầu. Tôi cùng các bạn
học đứng suốt buổi lễ, chắc đây là bài kiểm tra khả năng chịu đựng cuối
cùng.
Tôi không mấy bận tâm. Tôi đã thay bộ đồ rách rưới tả tơi bằng áo len
và quần tây, một bộ quần áo có vẻ hơi điệu đàng trong lúc vẫn còn nguyên
cảm giác nghiêm trang. Căn phòng ngập tràn sự căng thẳng, mỗi khuôn mặt
đều thể hiện lẫn lộn niềm vui thành công và sự lo lắng vì nghĩa vụ mới mẻ
đầy nguy hiểm sắp tới. Tôi háo hức nhìn bạn bè mình được gọi tên, ngạc
nhiên và ấn tượng bởi điểm số của họ.
Eddie Castile, một người bạn thân, được điểm rất cao trong bài bảo vệ
Moroi một đối một. Tôi không thể kìm được nụ cười khi người thợ xăm lên
gáy cậu ta. “Không hiểu cậu ta làm thế nào để đưa Moroi của mình qua
cầu”, tôi lẩm bẩm. Eddie rất tháo vát.
Bên cạnh tôi, một người bạn khác, Meredith, nhìn tôi bối rối. “Cậu nói
gì thế?” Giọng cô cũng khẽ như thế.
“Khi chúng tớ bị đuổi tới cái cầu cùng với một Moroi. Moroi của tớ là
Daniel.” Cô vẫn ngẩn ngơ, tôi bèn nói kĩ hơn. “Và họ gài Strigoi ở cả hai
đầu”.